Người con trai cùng vợ đi 200 cây số bất ngờ trở về thăm bố mẹ mà không báo trước. Khi đến nơi, không thấy mẹ đâu, còn bố thì nằm bất động trên giường. Anh vội lao đến, rồi bỗng tái mặt..

Vợ chồng tôi sống và làm việc ở thành phố, cách nhà bố mẹ gần 200 cây số. Cuộc sống cuốn đi với những lo toan thường nhật khiến những lần về thăm nhà ngày càng thưa thớt. Thường thì mẹ tôi sẽ gọi điện lên, trách yêu vài câu, rồi lại hỏi: “Bao giờ tụi con về, mẹ làm bánh bột lọc rồi này.”

Lần này, chúng tôi quyết định về thăm bất ngờ, không báo trước. Phần vì muốn gây ngạc nhiên cho bố mẹ, phần vì tôi nhớ những ngày cũ – những buổi sáng mẹ dậy sớm nấu nước lá vối, bố ngồi dưới hiên cắt tỉa lại những chậu hoa hồng mẹ thích. Tôi thèm cảm giác được trở lại căn nhà cũ, nơi từng ngóc ngách đều in dấu tuổi thơ.

Chuyến xe khách đưa chúng tôi về đến thị trấn lúc hơn 10 giờ sáng. Từ bến xe, tôi thuê một chiếc xe máy chở vợ về nhà. Không khí đầu làng vẫn vậy – mùi lúa chín, mùi đất sau cơn mưa đêm, và tiếng trẻ con chơi dưới mương.

Khi rẽ vào cổng, tôi ngạc nhiên thấy cửa chính chỉ khép hờ. Nhà yên ắng đến lạ. Mẹ không ở nhà ư? Bình thường bà luôn dậy sớm, nấu nướng, làm việc gì đó ngoài vườn. Tôi đẩy cửa bước vào.

“Bố ơi!” – tôi gọi lớn. Không ai trả lời.



Tôi đi thẳng vào phòng bố mẹ. Cánh cửa phòng khép hờ. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy bố nằm nghiêng trên giường. Một cảm giác bất an thoáng qua. Bố chưa bao giờ ngủ muộn như thế, nhất là vào giờ này.

Tôi bước nhanh lại gần, khẽ lay:

“Bố!”

Không phản ứng.

Tôi cúi xuống, tay run run đặt lên vai bố, lay mạnh hơn. Gương mặt bố trắng bệch, nhợt nhạt. Một dòng nước mắt lăn dài trên má ông.

“Anh ơi…” – giọng vợ tôi hoảng hốt. Tôi quay lại, thấy cô ấy đang đứng sững ở cửa, tay chỉ về phía chiếc tủ gỗ cạnh giường.

Cánh tủ mở hé. Bên trong, tôi nhìn thấy một bức ảnh cũ – mẹ tôi, mặc áo dài trắng, chụp ngày cưới. Bên cạnh là một chiếc khăn len cũ kỹ. Chiếc khăn mẹ hay quàng những ngày đông, tôi nhận ra ngay.

Và một bức thư. Giấy đã ố màu.

Tôi mở thư ra, tay vẫn run.

“Gửi em, người đàn bà của cuộc đời anh,

Anh nhớ em, từng ngày, từng giờ, từng hơi thở.

Ngày em đi, anh không dám khóc. Anh sợ nước mắt mình làm em không yên lòng. Anh cứ nghĩ rồi sẽ quen, nhưng càng ngày anh càng cảm thấy trống rỗng. Ngôi nhà này lạnh lẽo lạ thường khi không có tiếng em cằn nhằn, không có mùi bánh bột lọc em hay làm mỗi dịp con về.

Anh vẫn đặt cái khăn len của em ở đầu giường. Mỗi tối, anh vẫn kể chuyện cho em nghe. Lâu rồi, anh quên cả cách nói một mình. Có lẽ anh già thật rồi, em nhỉ.

Hôm qua con gọi điện, bảo công việc bận, chưa biết khi nào về được. Anh không trách con đâu. Cuộc sống mà, nó cuốn người ta đi. Chỉ mong tụi nhỏ còn nhớ tới bố mẹ già này là anh mừng rồi.

Anh sẽ nằm nghỉ một lát. Nếu có mơ thấy em, anh sẽ kể em nghe con mình giờ đã lớn, đã thành đạt. Em sẽ tự hào lắm, phải không?

Chờ anh, nhé.

– Ông già gàn dở của em.”

Tôi lặng đi. Vợ tôi nắm lấy tay, siết chặt.

“Anh… mẹ mất rồi sao?”

Tôi gật đầu, cổ họng nghẹn lại. Đã hơn hai năm mẹ ra đi vì tai biến, vậy mà chưa một lần nào tôi nghe bố nhắc đến mẹ bằng những lời như thế. Ông luôn tỏ ra cứng rắn, kiệm lời. Những tưởng ông đã quen với nỗi cô đơn. Nhưng hóa ra…

Tôi ngồi xuống cạnh bố, nhìn gương mặt ông. Ông vẫn còn thở, nhưng rất yếu.

Chúng tôi đưa bố vào viện. Bác sĩ bảo ông bị tụt huyết áp nặng và suy nhược cơ thể do thiếu ngủ, ăn uống thất thường. Tôi không dám tưởng tượng nếu hôm nay không về…

Vài ngày sau, bố tỉnh lại. Ánh mắt ông nhìn tôi – vẫn là ánh mắt nghiêm khắc của người cha, nhưng ẩn sau đó là sự yếu mềm mà trước đây tôi chưa từng thấy.

“Con đọc thư rồi à?” – bố hỏi, giọng khàn khàn.

Tôi gật đầu.

Ông im lặng, rồi quay mặt vào tường.

“Bố xin lỗi vì không nói gì với con. Bố nghĩ mình chịu được. Nhưng mấy tháng nay… khó ngủ lắm. Cứ nhắm mắt là lại nghe tiếng mẹ con gọi.”

Tôi bước tới, đặt tay lên vai bố.

“Bố không phải chịu một mình nữa đâu.”

Những ngày sau đó, tôi và vợ quyết định ở lại lâu hơn. Tôi dọn dẹp lại căn nhà cũ, sửa lại cái cửa tủ bị kẹt, thay cả bóng đèn ngoài hiên – thứ mà bố chưa từng thay từ sau ngày mẹ mất. Tôi bắt đầu hiểu, cái đau lớn nhất không phải là mất đi một người thân, mà là sống với sự vắng mặt của người đó, mỗi ngày, mỗi đêm, mà không thể chia sẻ cùng ai.

Bố dần khỏe lại. Ông bắt đầu ra vườn, chăm sóc lại mấy chậu hoa mẹ tôi từng yêu thích. Có lần, tôi bắt gặp ông ngồi dưới hiên, tay cầm tách trà, ngước nhìn bầu trời.

“Bố nghĩ mẹ mày đang nhìn xuống,” ông bảo, “Bà ấy sẽ vui khi thấy nhà mình lại có tiếng người.”

Sau đó, tôi bàn với vợ chuyển hẳn công việc về gần nhà, làm từ xa. Dù không dễ, nhưng chúng tôi cảm thấy đó là điều đúng đắn.

Buổi chiều, bố tôi lại ngồi uống trà, kể chuyện ngày xưa, và đôi lúc, ông cười. Cái cười nhẹ nhàng, như người vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.

Tôi vẫn nhớ câu kết trong bức thư của ông:

“Chờ anh, nhé.”

Tôi tin, mẹ tôi cũng đang mỉm cười, ở đâu đó.