Chàng sinh viên ngh;èo cưới vợ U50, là bà Ngân buôn lợn, nổi tiếng giàu nhất làng. Để trả hết tiền v;ay sinh viên, và của gia đinh, ai ngờ 1 tuần sau anh s/ững s/ờ nhận ra ….
Sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo ven sông Lam, Tuấn – chàng sinh viên năm cuối ngành Công nghệ Thực phẩm – đã nếm đủ mùi vị của sự túng thiếu. Mẹ mất sớm, cha bỏ đi biệt xứ, Tuấn sống nhờ vào sự cưu mang của người bác già. Bốn năm đại học là bốn năm anh vật lộn với từng đồng học bổng, từng gói mì tôm. Đến kỳ tốt nghiệp, anh gánh trên lưng khoản nợ vay sinh viên hơn 70 triệu, chưa kể nợ từ làng quê gửi lên.
Chính vào lúc tưởng chừng như phải gác lại giấc mơ lập nghiệp để về quê cày ruộng, Tuấn được giới thiệu đến gặp… bà Ngân – một nhân vật lẫy lừng trong vùng.
Bà Ngân năm ấy vừa tròn 49 tuổi, nổi tiếng trong giới buôn lợn với khối tài sản “không đếm bằng tay mà bằng máy”. Có người bảo bà giỏi, người bảo bà độc, lại có người thì rỉ tai nhau chuyện bà từng bị chồng phụ bạc rồi một mình gây dựng cơ đồ.
Người mai mối cho Tuấn là bác trưởng thôn – người đã từng vay tiền bà Ngân ba lần. Bác nói:
“Bà Ngân đang cần một người chồng trẻ để có con nối dõi. Mày mà đồng ý, tao dám chắc bà cho mày trả hết nợ, lại còn lo tương lai ổn định!”
Tuấn nghe mà ngỡ là đùa. Nhưng khi gặp bà Ngân, anh bối rối thật sự. Không phải vì bà quá già, mà là… bà quá sắc sảo. Đôi mắt tinh anh của bà như có thể soi thấu lòng người. Trong khi anh nói chuyện thì cứ lúng túng, bà Ngân lại thong thả nhấp trà, nhìn anh cười nhẹ:
– Cậu biết nấu cám cho lợn không?
– Dạ… không. Nhưng em có thể học!
Bà gật đầu, đoạn nói gọn lỏn:
– Cưới đi. Một tuần sau tổ chức.
Đám cưới diễn ra chóng vánh như quyết định đầu tư của một thương nhân. Cả làng xôn xao, kẻ cười người mỉa, người thương hại cho chàng sinh viên “bán thân đổi nợ”. Có người thì bảo:
– Đời nó sang trang rồi! Giờ chỉ cần dắt lợn là thành đại gia!
Nhưng Tuấn thì khác. Anh không thấy mình “đổi đời” gì cả. Đêm tân hôn, anh ngồi thu lu ở góc giường, trong khi bà Ngân vừa lau mặt vừa cười:
– Cậu nghĩ tôi cần đàn ông trẻ để yêu đương à? Tôi cần người biết nghe lời, biết học, và có đầu óc. Tôi chọn cậu vì cậu chưa bị đời làm hỏng.
Tuấn không nói gì. Nhưng từ hôm đó, anh bắt đầu hành trình “làm chồng U50” với tâm thế của một chiến binh.
5 giờ sáng mỗi ngày, trong khi bạn bè còn đang ngủ nướng hoặc lướt mạng tìm việc, Tuấn đã theo chân bà Ngân ra trại lợn. Mùi phân, mùi cám, tiếng lợn kêu eng éc dường như cũng trở thành một phần nhịp sống của anh.
Bà Ngân không dễ tính. Bà dạy Tuấn cách phân biệt lợn nái và lợn si, cách xem phân đoán bệnh, thậm chí cả cách thương lượng giá ở chợ đầu mối. Bất kỳ sai lầm nào, dù nhỏ nhất, cũng bị bà chỉnh thẳng mặt:
– Cậu mà còn làm sai đơn hàng thế này, 5 tấn lợn quay đầu không ai nhận đâu!
– Dạ… em biết lỗi rồi ạ.
– Biết lỗi thì sửa. Đừng xin lỗi. Tôi không cần lời xin lỗi. Tôi cần kết quả.
Tuấn từng bị sỉ nhục, từng muốn bỏ đi. Nhưng rồi, mỗi tối, khi nhìn bà Ngân cặm cụi ghi sổ sách, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, anh nhận ra: bà ấy không độc đoán, bà chỉ là một chiến binh đã quá quen với việc không có ai bên cạnh.
Dần dần, Tuấn trở nên nhạy bén, quyết đoán, và có tiếng nói trong hệ thống phân phối lợn sạch mà bà Ngân đang xây dựng. Anh đề xuất chuyển từ phương thức bán buôn sang đóng gói thịt sạch có thương hiệu, và bất ngờ, ý tưởng ấy được bà Ngân ủng hộ.
Một năm sau, họ thành lập “Ngân-Tuấn Foods”, bắt đầu mở rộng thị trường vào thành phố.
Tuấn không biết từ bao giờ, anh đã không còn gọi bà Ngân là “chị”, là “cô”, hay là “bà”. Anh gọi bà là “vợ” một cách thật lòng. Còn bà Ngân – người phụ nữ từng nghĩ mình không cần tình yêu – cũng bắt đầu mềm lại.
Một lần, sau một thương vụ lớn thắng đậm, Tuấn ôm bà giữa sân, mồ hôi lấm tấm:
– Vợ ơi, mình làm tốt quá!
Bà Ngân bật cười:
– Thằng quỷ! Mày gọi ai là vợ?
– Thì em cưới chị rồi còn gì!
Bà đỏ mặt. Lần đầu trong suốt mấy năm buôn bán máu lửa, bà ngượng ngùng như một thiếu nữ.
3 năm sau ngày cưới, “Ngân-Tuấn Foods” có 2 cơ sở giết mổ hiện đại, 1 trang trại nuôi lợn khép kín, và hơn 100 đại lý phân phối khắp miền Trung.
Tuấn không còn là chàng sinh viên nghèo nợ nần. Anh là một ông chủ trẻ, một người đàn ông hiểu giá trị của lao động và niềm tin.
Bà Ngân năm nay đã 52 tuổi. Không sinh được con, nhưng bà nói:
– Tôi có đứa con tinh thần là cậu. Cậu thành công, tôi xem như có cháu nội rồi.
Tuấn nắm tay vợ, nhẹ nhàng đáp:
– Nếu ngày đó em không gặp chị, chắc giờ vẫn đang bán cà phê vỉa hè và gặm nợ. Cảm ơn vì đã chọn em.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng đi theo đường thẳng. Đôi khi, cơ hội đến dưới hình dạng kỳ lạ – như một cuộc hôn nhân đầy thị phi với người phụ nữ đáng tuổi mẹ. Nhưng khi bạn dám nắm lấy nó, dám học, dám thay đổi – thì định mệnh sẽ chuyển màu.
Và đó chính là câu chuyện thật như đùa:
Chàng sinh viên nghèo cưới vợ U50 – và trở thành “ông vua lợn” đất miền Trung.