Vợ bỏ theo đại gia, 5 năm sau gặp lại chồng cũ vẫn ăn cơm hộp,nói lời s/ỉ n/h/ụ/c, 5 phút sau phải hối hận

 

Trời Sài Gòn mưa phùn nhẹ, từng hạt mưa nhỏ rơi trên kính cửa xe Mercedes sáng bóng. Thảo – giờ là vợ một đại gia bất động sản – chỉnh lại lớp trang điểm nhạt trên gương mặt. Dù đã gần 30, cô vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà, quyến rũ. Hôm nay, cô cùng chồng dự một hội nghị đầu tư bất động sản cấp cao – nơi quy tụ những cái tên máu mặt nhất trong ngành.

Cô không ngờ rằng, nơi đó, cô sẽ gặp lại người đàn ông từng là cả thanh xuân của mình – Nam.

Thảo và Nam từng là cặp đôi khiến ai cũng ngưỡng mộ. Anh làm kỹ sư công nghệ, cô là nhân viên ngân hàng. Họ sống trong một căn nhà trọ nhỏ ở quận Tân Bình, mỗi sáng cùng nhau ăn xôi lề đường, mỗi tối san sẻ cơm hộp, mơ về một căn nhà nhỏ có sân trồng hoa.

Nhưng cuộc sống chẳng màu hồng như mơ. Nam mê khởi nghiệp, bỏ việc làm ổn định để mở công ty phần mềm. Dự án đầu tiên thất bại. Dự án thứ hai suýt thành công thì bị đối tác lật lọng. Cuối cùng, trong túi họ chỉ còn vài trăm nghìn.

Thảo chán nản. Cô thấy bạn bè lấy chồng giàu, đi xe sang, ở nhà lầu, còn mình ngày ngày ăn cơm hộp. Cô bắt đầu so sánh, rồi trách móc. Một ngày, cô nói:

– Em mệt rồi, Nam ạ. Em không còn tin vào ước mơ của anh nữa.

Ba ngày sau, Thảo biến mất cùng một người đàn ông lớn tuổi, ăn mặc sang trọng – ông Hưng, một đại gia bất động sản. Nam không níu kéo, chỉ lặng lẽ dọn lại góc nhà trống, nhìn đôi đũa cũ trên bàn rồi ném vào thùng rác.

Nam giờ là CEO của GreenMind, công ty công nghệ môi trường hàng đầu khu vực. Nhưng anh vẫn giữ lối sống giản dị: ăn cơm hộp, đi xe máy, mặc áo sơ mi cũ. Đó không phải vì nghèo, mà vì anh chưa từng cần sự hào nhoáng để chứng minh điều gì.

Tại hội nghị hôm đó, anh là diễn giả chính. Khi tên anh được xướng lên, cả khán phòng vỗ tay. Thảo quay đầu lại nhìn, không tin vào mắt mình. Nam – chồng cũ cô từng khinh thường – giờ bước lên sân khấu trong bộ vest xám giản dị nhưng đầy khí chất. Nét mặt anh tự tin, ánh mắt cương nghị, mái tóc đã hơi điểm bạc.

Bài diễn thuyết về công nghệ xanh, đô thị thông minh và tương lai bền vững khiến khán phòng nín thở. Đặc biệt là đoạn anh nói:

– Tôi từng ăn cơm hộp suốt 3 năm liền vì không đủ tiền. Nhưng không phải vì nghèo, mà vì tôi chọn tập trung toàn bộ cho giấc mơ của mình. Đôi khi, những gì ta cho là thất bại chỉ là bước đệm để bay xa.

Thảo như bị đánh một cú trời giáng. Cô nhìn Nam, rồi nhìn ông Hưng – chồng hiện tại đang ngồi kế bên, mặt cau có vì đối tác lớn vừa tuyên bố sẽ hợp tác độc quyền với GreenMind trong 10 năm tới.

Giờ giải lao, Thảo bước tới gần Nam. Cô mỉm cười, giọng pha chút châm chọc:

– Vẫn ăn cơm hộp à? Có vẻ anh vẫn chưa bỏ được thói quen cũ nhỉ?

Nam quay lại, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng rồi bình thản:

– Ừ, cơm hộp của tôi giờ có thêm cá hồi Na Uy và rau hữu cơ nhập từ Nhật. Còn em, ổn chứ?

Thảo sững người. Cô không ngờ Nam lại trả lời nhẹ nhàng mà đầy đòn như thế. Nhưng cô vẫn giữ vẻ kiêu ngạo:

– Tôi vẫn ổn. Chồng tôi là chủ tịch 3 công ty, không cần vất vả như anh.

Nam cười, lịch sự gật đầu. Nhưng rồi một người đàn ông ngoại quốc bước đến – giám đốc quỹ đầu tư của Mỹ – bắt tay Nam thân thiết:

– Mr. Nam, your vision is brilliant. We’re transferring $50 million as discussed.

Thảo chết lặng. Cô biết số tiền đó bằng cả đời kinh doanh của chồng cô. Nam lúc này chỉ cúi đầu chào rồi quay sang Thảo, nhẹ nhàng nói:

– 5 năm trước, em chọn rẽ lối vì nghĩ tôi mãi không bằng ai. Nhưng em đã sai. Không phải vì tôi thành công, mà vì em không đủ kiên nhẫn để đi cùng tôi tới ngày hôm nay.

Tối hôm đó, Thảo về nhà, lòng nặng trĩu. Ông Hưng – chồng cô – đang giận dữ gọi điện đòi hủy dự án vì bị GreenMind giành mất nhà đầu tư. Ông đổ lỗi cho cô vì đã không tranh thủ “thuyết phục” Nam, dù bằng bất kỳ giá nào.

Thảo ngồi lặng lẽ nhìn vào gương. Gương mặt cô vẫn đẹp, nhưng đôi mắt đã đầy toan tính. Cô nhớ lại ngày xưa – khi cô và Nam cùng nhau nấu mì gói, khi anh vừa chấm nước tương vừa kể về giấc mơ biến rác thành năng lượng.

Cô từng cho rằng giấc mơ đó là điên rồ. Nhưng giờ, nó đã thành sự thật.

Nam không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Anh vẫn ăn cơm hộp mỗi trưa – không vì tiết kiệm, mà vì nó gợi nhớ thời khốn khó đã rèn nên anh hôm nay. Anh cũng không hận Thảo. Trong một buổi phỏng vấn, khi được hỏi về tình yêu đầu, anh chỉ mỉm cười:

– Cô ấy dạy tôi rằng không phải ai cũng sẵn sàng đi qua bão giông để đến cầu vồng. Và tôi biết ơn vì đã được đi một mình, vì vậy tôi mới biết tự bay.

Thảo giờ sống trong biệt thự, đi xe sang, nhưng mỗi đêm về, lòng cô trống rỗng. Cô từng chọn sự ổn định thay vì tình yêu, chọn hào nhoáng thay vì niềm tin. Giờ đây, cô có tất cả – trừ hạnh phúc.

Còn Nam, anh vẫn giản dị, vẫn ăn cơm hộp, vẫn là chính mình. Nhưng giờ, anh có cả thế giới đang lắng nghe.

Hai tuần sau hội nghị, Thảo vẫn không thôi nghĩ về Nam.

Mỗi lần nhìn sang ông Hưng – người chồng mà cô từng nghĩ sẽ cho mình tất cả – cô lại thấy trống rỗng. Ông ta ngày càng cộc tính, hay nghi ngờ, thậm chí bắt đầu quản lý cô như một “tài sản cá nhân”. Những bữa ăn đầy cao lương mỹ vị, nhưng chẳng có nổi một cuộc trò chuyện ấm áp.

Một buổi chiều, Thảo lần tìm đến văn phòng của GreenMind. Cô đứng trước tòa nhà kính cao 20 tầng, trái tim đập loạn nhịp. Đó là lần đầu tiên sau 5 năm, cô cảm thấy mình nhỏ bé.

Nam bước ra từ thang máy, lịch sự cúi chào khi thấy cô:

– Em đến có chuyện gì?

Thảo nhìn anh – gương mặt không khác xưa là mấy, nhưng thần thái đã khác hoàn toàn. Một người đàn ông từng bị cô bỏ rơi, giờ lại khiến cô thấy mình thừa thãi.

– Em… chỉ muốn gặp anh. Có thể đi uống cà phê một lát không?

Nam im lặng. Rồi anh gật đầu.

Họ đến một quán cà phê nhỏ, nơi từng là “tụ điểm hẹn hò” của cả hai năm xưa. Cà phê vẫn đậm vị, chỗ ngồi cũ vẫn cạnh cửa sổ, nhìn ra phố đông.

– Em vẫn nhớ chỗ này… – Thảo nói, ánh mắt rưng rưng – Ngày xưa, anh hay gọi bạc sỉu, còn em lúc nào cũng mocha đá xay…

Nam mỉm cười nhẹ:

– Trí nhớ em vẫn tốt.

Cô siết chặt tay ly nước, ngập ngừng:

– Nam… nếu như… em chưa từng rời đi, có khi nào… chúng ta đã có một cuộc sống khác?

Nam im lặng hồi lâu. Rồi anh chậm rãi nói, giọng trầm nhưng kiên quyết:

– Có thể. Nhưng nếu em không rời đi, anh sẽ không học được cách đứng lên một mình. Và em cũng sẽ không học được giá trị của niềm tin.

Thảo nghẹn họng. Cô chưa bao giờ thấy Nam nói dứt khoát đến vậy.

– Em… em xin lỗi. Em thật sự đã sai. Anh có thể… cho em một cơ hội không?

Nam nhìn cô. Ánh mắt anh không còn giận, không còn tổn thương. Chỉ là sự bình thản của một người đã bước qua tất cả.

– Thảo à, em là một phần trong quá khứ của anh. Một phần rất đẹp… nhưng chỉ nên ở lại phía sau.

Thảo rơi nước mắt. Cô không gào khóc, không van xin. Cô hiểu, cơ hội ấy đã trôi qua – cùng những năm tháng cô từng cho là vô nghĩa.

Nam đứng dậy, đặt lên bàn tiền cà phê. Trước khi bước đi, anh nói thêm:

– Cảm ơn em đã đến. Và cảm ơn vì đã dạy anh một bài học lớn. Nhưng giờ… anh không ăn cơm hộp một mình nữa đâu. Có người khác nấu cho anh rồi.

Sau hôm đó, Thảo không đến GreenMind nữa. Cô sống tiếp trong căn biệt thự rộng lớn, mỗi ngày đều nhìn ánh hoàng hôn qua lớp kính dày – nơi không còn ai ngồi bên cạnh cô để nói:

– Em biết không, sau cơn mưa, hoa hướng dương vẫn sẽ nở…

Còn Nam, anh tiếp tục con đường của mình. Bên cạnh anh là một cô gái khác – không phải người đẹp nhất, nhưng là người ở lại khi anh nghèo nhất. Họ cùng nhau ăn cơm hộp, nhưng trong tim là cả một bàn tiệc hạnh phúc.