Buổi sáng ở sân bay Nội Bài nhộn nhịp như mọi ngày. Hành khách kéo vali, chen chúc làm thủ tục, tiếng loa thông báo chuyến bay hòa lẫn vào tiếng nói cười. Gần khu vực kiểm tra an ninh, hạ sĩ Long, một cảnh sát thuộc đội tuần tra sân bay, đang làm nhiệm vụ cùng chú chó nghiệp vụ Max – một con Becgie Đức với cái mũi thính như radar. Max được huấn luyện để phát hiện những thứ không sạch sẽ, từng giúp đội phá nhiều vụ án lớn.
Hôm ấy, Max bỗng trở nên bất thường. Trong khi Long dẫn nó đi tuần tra, Max đột nhiên dừng lại, tai dựng đứng, mắt dán chặt vào một cô gái đang đứng xếp hàng ở quầy check-in. Cô gái trông khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc váy bầu rộng rãi, tay xoa nhẹ bụng bầu nổi rõ. Cô kéo một chiếc vali nhỏ màu xanh, gương mặt bình thản, thỉnh thoảng mỉm cười với nhân viên sân bay. Không ai nghĩ cô có gì đáng nghi – chỉ là một bà bầu chuẩn bị lên chuyến bay.
Nhưng Max không đồng ý. Nó bắt đầu sủa – những tiếng sủa gấp gáp, liên tục, vang vọng cả khu vực check-in. Long kéo dây xích, cố trấn an, nhưng Max không ngừng. Nó giật mạnh, hướng về phía cô gái, lông cổ dựng lên như sẵn sàng lao tới. Hành khách xung quanh ngoái nhìn, vài người tò mò, số khác thì khó chịu vì tiếng sủa làm gián đoạn không khí.
“Max, bình tĩnh!” Long ra lệnh, nhưng ánh mắt anh chuyển sang cô gái. Sau ba năm làm việc cùng Max, anh biết chú chó này không bao giờ sủa vô cớ. “Có gì đó không ổn,” Long lẩm bẩm, rồi tiến lại gần cô gái.
“Chào cô,” Long lên tiếng, giọng lịch sự nhưng nghiêm túc. “Tôi cần kiểm tra giấy tờ và hành lý của cô.”
Cô gái ngẩng lên, thoáng bất ngờ. “Có chuyện gì sao, anh?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, tay vô thức che bụng bầu. “Tôi chỉ đi thăm gia đình thôi.”
Max vẫn sủa, mũi dí sát vào chiếc vali xanh. Long quan sát cô gái: cô trông không giống tội phạm, nhưng trực giác của Max khiến anh không thể bỏ qua. “Con chó của chúng tôi phát hiện điều gì đó,” anh nói. “Đây là thủ tục kiểm tra thông thường. Mong cô hợp tác.”
Cô gái mỉm cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo. Cô đưa chứng minh thư và vé máy bay. Tên cô là Linh, hai mươi sáu tuổi, vé đi Đà Lạt. Giấy tờ hợp lệ, không có gì bất thường. Nhưng Max vẫn không ngừng sủa, thậm chí gầm gừ, mắt không rời vali. Long gọi thêm một nữ đồng đội, Thủy, để hỗ trợ, tránh làm cô gái khó xử.
“Chúng tôi cần kiểm tra vali,” Long nói, giọng cương quyết hơn.
Linh tái mặt, tay nắm chặt quai vali. “Chỉ là quần áo và đồ dùng cá nhân thôi,” cô nói nhanh. “Tôi… tôi đang mang thai, không tiện mở đồ giữa đám đông.”
Thủy bước tới, nhẹ nhàng trấn an. “Chị đừng lo, chúng em sẽ kiểm tra nhanh thôi. Nếu không có gì, chị sẽ đi ngay.” Linh do dự, rồi miễn cưỡng gật đầu. Cô mở khóa vali, để lộ một đống quần áo được xếp gọn gàng, vài hộp vitamin cho bà bầu, và một túi đồ ăn nhẹ.
Long đeo găng tay, cẩn thận lật từng món đồ. Max vẫn gầm gừ, mũi chạm vào đáy vali. Long sờ kỹ, phát hiện một lớp vải cứng bất thường. Anh ra hiệu cho Thủy, và họ nhẹ nhàng cắt lớp vải lót. Bên dưới là một ngăn bí mật, chứa hai gói nhỏ bọc băng keo đen. Max lập tức im bặt, ngồi xuống – dấu hiệu nó đã tìm thấy thứ cần tìm.
Linh bật khóc, ôm bụng bầu, liên tục lặp lại rằng cô không biết gì. Nhưng Max, giờ đã bình tĩnh, vẫn ngồi cạnh Long, mắt dõi theo cô. Sau ba mươi phút thẩm vấn ban đầu, sự thật khiến mọi người chết lặng.
Linh không mang thai. Bụng bầu là giả, được tạo bằng một lớp đệm đặc biệt gắn dưới váy. Cô khai rằng một người đàn ông tên Hùng, tự xưng là bạn cũ, đã trả cô một khoản tiền lớn để mang vali này tới Đà Lạt, hứa rằng chỉ là “hàng mẫu” cho một công ty dược phẩm. Linh, đang nợ nần vì thua cờ bạc, đồng ý mà không hỏi nhiều. Chiếc bụng bầu giả là ý của Hùng, để cô dễ dàng qua mắt an ninh.
“Cô không nghi ngờ gì sao?” Thủy hỏi, giọng không giấu được sự thất vọng.
Linh cúi đầu, nước mắt rơi. “Tôi cần tiền… Tôi nghĩ chỉ là việc đơn giản.”
Dựa trên lời khai của Linh, đội cảnh sát mở rộng điều tra. Hùng, kẻ đứng sau, là một mắt xích trong đường dây buôn ma túy liên tỉnh. Vali của Linh chỉ là một phần nhỏ trong lô hàng lớn hơn, được chia nhỏ để tránh bị phát hiện. Nhờ Max, đội đã lần ra manh mối quan trọng, dẫn đến vụ bắt giữ Hùng và ba đồng phạm chỉ vài ngày sau.
Long ngồi trong văn phòng, vuốt ve đầu Max. Chú chó nằm dài, mắt lim dim, như chẳng màng đến chiến công. “Mày đúng là siêu nhân, Max,” Long cười. “Nhưng lần sau sủa vừa thôi, kẻo tao giật mình.”
Câu chuyện về Max và cô gái “mang thai” nhanh chóng lan truyền trong đội. Một số người gọi Max là “thám tử bốn chân”, số khác thì xót xa cho Linh – một cô gái trẻ bị cám dỗ bởi tiền bạc. Với Long, anh chỉ nghĩ đơn giản: Max không chỉ là đồng đội, mà còn là người nhắc anh rằng sự thật, dù đau lòng, luôn cần được phơi bày.
Vụ việc khép lại, nhưng tiếng sủa của Max ở sân bay hôm ấy vẫn ám ảnh nhiều người. Nó không chỉ lật tẩy một âm mưu, mà còn phơi bày những góc khuất của lòng người – nơi lòng tham có thể dẫn lối cho những sai lầm không thể cứu vãn.