B;é gái g/ào kh/óc chỉ tay xuống nắp cống góc sân trường – khi mở ra bí mật khiến cả thị trấn rúng động ….

 

Buổi trưa mùa thu, nắng dịu dàng rải nhẹ xuống sân trường tiểu học Bình Minh, nơi những đứa trẻ đang chơi đùa giữa tiếng ve muộn màng và gió xào xạc qua hàng phượng già. Tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới vang vọng giữa sân trường đầy sắc lá vàng rơi, tạo nên một bức tranh tuổi thơ hồn nhiên, trong trẻo.

Vậy mà ở một góc khuất phía cuối sân, gần chỗ cây bàng to bên cạnh chiếc nắp cống sắt cũ kỹ, có một bé gái nhỏ nhắn đang đứng lặng im. Em mặc đồng phục học sinh gọn gàng, mái tóc được buộc hai bên gọn gàng bằng sợi dây ruy-băng màu hồng. Đó là bé My, học sinh lớp 1C, mới chuyển đến từ một tỉnh lẻ cách đây chưa đầy một tháng.

My ít nói, thường thu mình lại giữa đám đông và luôn mang theo một con gấu bông nhỏ treo bên cặp. Các bạn trong lớp thỉnh thoảng rủ chơi nhưng bé chỉ mỉm cười, rồi ngồi vẽ hay đọc sách một mình. Cô giáo chủ nhiệm vẫn đang tìm cách để My hòa nhập hơn, nhưng chưa có cơ hội.

Giữa lúc mọi người mải chơi kéo co và đá cầu, một tiếng hét thất thanh vang lên khiến tất cả giật mình:

— “Khônggg! Đừng mà! Đừng xuống dưới đó!”

Mọi ánh mắt quay lại. Là bé My.

Em đang gào khóc, tay run rẩy chỉ thẳng về phía nắp cống góc sân trường, đôi mắt mở to hoảng hốt.

— “Có ai đó… ở dưới đó! Em nghe thấy tiếng khóc… rõ lắm! Là tiếng khóc đó ạ!!”

Một vài bạn nhỏ sợ hãi nắm chặt tay nhau, trong khi cô giáo đang trực vội vàng chạy đến.
— “Sao thế con? Bình tĩnh nào My. Ở đó làm gì có ai đâu…”

My vẫn không ngừng khóc. Gương mặt nhòe nước, em nức nở lặp đi lặp lại câu:

— “Cô ơi, cứu bạn ấy… Bạn ấy đang sợ… bạn ấy bị kẹt…”

Tin tức bé My chỉ tay vào nắp cống làm xôn xao cả trường trong buổi chiều hôm đó. Một số phụ huynh khi nghe tin đã đến sớm hơn, lo lắng cho sự an toàn của con em. Cô hiệu trưởng phải trấn an rằng chỉ là hiểu lầm, có lẽ do bé mới chuyển đến, chưa quen môi trường.

Nhưng riêng thầy Duy – giám thị của trường – lại cảm thấy lăn tăn. Dù nắp cống ấy đã đóng kín từ nhiều năm nay, nằm ở vị trí khuất nên chẳng ai để ý, nhưng nó vẫn thuộc hệ thống thoát nước cũ, từng thông ra phía sau khu dân cư.

“Biết đâu có con gì mắc kẹt thật?” – thầy nghĩ.

Vậy là cuối buổi học, khi học sinh đã ra về, thầy Duy quyết định mở nắp cống ra kiểm tra, chỉ để an tâm hơn. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1C và vài người nữa đứng bên cạnh, bé My lúc này đã nín khóc, nhưng vẫn nép sau lưng cô, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào miệng cống.

Chiếc nắp cống gỉ sét phát ra tiếng “két” khô khốc khi được nhấc lên. Mọi người nín thở.

Bên dưới tối om, chỉ có mùi ẩm mốc nồng nặc. Thầy Duy lấy đèn pin rọi xuống. Lúc đầu, chẳng thấy gì ngoài vài sợi rễ cây và mảnh lá khô. Nhưng rồi…

— “Ơ! Có… có cái gì đó động đậy!” – thầy thốt lên.

Một tiếng “meo… meo…” yếu ớt vang lên từ dưới đáy cống.

— “Là… mèo con!!” – Cô giáo kêu lên.

Quả thật, một chú mèo con màu trắng lẫn xám, người ướt sũng, run lẩy bẩy đang bám chặt lấy một tảng gạch dưới đáy. Dường như nó đã bị rơi xuống đó từ nhiều ngày trước và không thể tự leo lên được. Tiếng kêu yếu dần, như sắp tắt.

Mọi người lập tức cùng nhau tìm cách đưa mèo lên. Một sợi dây dài được thả xuống, kèm chiếc túi vải nhỏ. Sau vài phút kiên trì, cuối cùng chú mèo con cũng được cứu lên trong tiếng vỗ tay nhẹ nhàng xen lẫn thở phào.

Còn bé My – từ đầu đến cuối – đứng nín lặng, nhưng khi chú mèo được bế lên, em bỗng nở nụ cười đầu tiên trong suốt gần một tháng học ở ngôi trường mới.

— “Là bạn ấy đấy ạ…” – em nói khẽ – “Bạn ấy sợ lắm… em nghe thấy bạn ấy khóc từ hôm qua…”

Từ hôm đó, bé My trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở trường. Không ai hiểu vì sao một bé gái nhút nhát lại có thể nghe được tiếng mèo kêu dưới cống – điều mà cả trăm đứa trẻ khác đều không để ý. Có người cho rằng đó chỉ là trực giác, có người thì nghĩ đó là sự nhạy cảm đặc biệt của trẻ nhỏ.

Dù thế nào đi nữa, cũng nhờ My mà chú mèo nhỏ được cứu sống.

Cô hiệu trưởng – một người yêu động vật – quyết định nhận nuôi chú mèo con như một “thành viên danh dự” của trường, đặt tên nó là Bông, vì bộ lông mịn như cục bông xù. Còn các bạn trong lớp 1C thì tranh nhau vẽ Bông, làm nhà cho nó, thậm chí xin được thay phiên chăm sóc nó mỗi ngày.

Điều kỳ diệu hơn cả – là từ sau hôm ấy, bé My dần thay đổi.

Em bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với các bạn trong lớp. Mỗi giờ ra chơi, em thường bế chú mèo Bông ra sân, ngồi cùng các bạn đọc truyện hoặc tô màu. Tiếng cười đã xuất hiện trong ánh mắt của My, không còn là sự dè dặt, rụt rè như lúc mới chuyển đến.

Cô giáo kể, có một lần, My thủ thỉ:

— “Trước đây, nhà con cũng nuôi mèo… nhưng khi con đi học xa, con không thể mang bạn ấy theo…”

Có lẽ, chú mèo Bông đã vô tình giúp bé cảm thấy như đang được ở nhà, như đang có một người bạn thân thuộc bên cạnh. Và đó là lý do vì sao em lắng nghe được tiếng khóc mà người lớn không nghe thấy.

Câu chuyện được lan truyền ra cả thị trấn nhỏ. Báo địa phương đến đưa tin, không phải như một vụ việc kỳ lạ, mà như một mẩu chuyện ấm áp về lòng nhân ái và sự quan tâm nhỏ bé trong thế giới trẻ thơ. Những người từng cho rằng bé My kỳ lạ, giờ lại thấy thán phục trước sự nhạy cảm và nhân hậu của em.

Một thị trấn nhỏ. Một bé gái 6 tuổi. Một chú mèo bị bỏ quên. Và một cái nắp cống cũ kỹ.

Tất cả đã kết nối lại, tạo nên một bí mật không kinh hoàng, không rúng động, mà khiến cả thị trấn… mỉm cười và xúc động.

Cuộc sống có những điều kỳ diệu không nằm ở những điều lớn lao. Đôi khi, một trái tim nhỏ bé biết lắng nghe và cảm nhận cũng đủ làm lay động cả thế giới xung quanh.