Cậu thanh niên 25 yêu bà đại gia 60 tuổi, ngày bà thông báo có th/ai, cả họ bắt bà làm ngay một việc đau lòng

 

“Bông Hoa Muộn”

Tôi tên là Hạnh, năm nay 60 tuổi. Người ta thường gọi tôi là “bà đại gia” – một cái danh không mấy dễ chịu, nhưng tôi quen rồi. Cả đời tôi dành cho việc kinh doanh, gây dựng từ hai bàn tay trắng sau khi chồng mất năm tôi 35 tuổi. Tài sản tôi có hôm nay là thành quả của nhiều năm trời quần quật, hi sinh cả tuổi trẻ, cả hạnh phúc riêng tư để nuôi hai đứa con trưởng thành.

Và rồi… tôi gặp nó. Tuấn. 25 tuổi. Một chàng trai ít nói, đôi mắt lúc nào cũng như đang giấu một điều gì đó rất sâu. Tôi gặp Tuấn trong một lần đi tình nguyện ở vùng cao. Nó là người dẫn đoàn – không đẹp trai theo kiểu nam thần, nhưng có một khí chất khiến tôi không thể rời mắt. Lúc đầu chỉ là trò chuyện. Rồi nhắn tin. Rồi gặp mặt. Rồi yêu.

Tôi biết người đời nhìn vào sẽ cười khẩy: “Bà già sồn sồn bám thằng trai trẻ.” Nhưng tôi không quan tâm. Tôi không sống để vừa lòng họ. Và Tuấn, nó không hề là kẻ đào mỏ. Nó sống giản dị, chưa từng xin tôi một đồng. Tôi cho, nó còn ngại. Yêu tôi – một người đàn bà hơn nó 35 tuổi, nó chịu không ít điều tiếng từ bạn bè, từ chính mẹ nó.

Chúng tôi giấu gia đình hai bên gần một năm. Rồi khi mọi chuyện không thể giấu nữa, tôi đưa Tuấn về nhà.

Con gái tôi – Mai, 35 tuổi – bằng tuổi Tuấn, vừa nhìn thấy cảnh hai đứa tôi nắm tay nhau, đã hét lên:
– Mẹ bị điên rồi à? Mẹ đang tự hủy hết danh tiếng của mình đấy!

Thằng con trai – Khánh, 32 tuổi – bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt nó thì lạnh như nước đá:
– Mẹ không thấy xấu hổ à? Mẹ bằng tuổi mẹ nó đấy!

Tôi ngồi im. Không biện minh, không khóc lóc. Tôi chỉ nói một câu:
– Mẹ hạnh phúc. Chỉ thế thôi.

Câu chuyện tưởng như đã tạm yên khi tôi và Tuấn dọn về sống trong một biệt thự riêng ở ngoại ô thành phố. Chúng tôi trồng rau, nuôi chó, sống yên ả như những ông bà già nghỉ hưu – mà thực ra, chỉ có tôi là già.

Và rồi… cái tin “trời giáng” ấy đến.

Tôi mang thai.

Ở tuổi 60. Không ai tin. Ngay cả tôi cũng không. Nhưng giấy siêu âm, xét nghiệm máu, kết luận bác sĩ – tất cả đều rõ ràng.

Tôi không tin vào phép màu, nhưng tôi cũng không dám tin đây là tai họa. Cả đời tôi chưa từng nghĩ sẽ làm mẹ thêm lần nữa, nhưng khi nhìn chấm nhỏ trên màn hình siêu âm, tôi bật khóc.

Tuấn lặng người. Rồi nó ôm tôi, không nói gì. Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi thấy nó run. Nó nói:
– Em sẽ là bố của nó. Em sẽ cố gắng.

Tôi không kể cho ai khác. Nhưng rồi chuyện cũng tới tai Mai và Khánh.

Buổi họp gia đình hôm ấy giống như một phiên tòa.

– Mẹ phải phá nó đi! – Mai đập bàn – Mẹ có biết sinh con ở tuổi này là nguy hiểm cỡ nào không? Và còn danh tiếng nữa. Mẹ muốn cháu mẹ gọi em bé là cậu hay là bác?

– Mẹ nghĩ cho tụi con chút đi! – Khánh lạnh lùng – Mẹ mà sinh đứa này, thiên hạ sẽ xì xào cả đời. Chưa kể, Tuấn… ai dám chắc nó không bẫy mẹ vì tài sản?

Tôi chỉ ngồi yên. Tim tôi đau. Nhưng tôi vẫn giữ im lặng.

Tuấn thì đứng lên, giọng trầm mà kiên quyết:
– Con không cần tiền của mẹ Hạnh. Nếu các anh chị không chấp nhận chuyện này, thì đừng liên lạc nữa. Nhưng đừng ép mẹ bỏ đứa bé. Đó là con em.

Sau hôm đó, tôi bị cắt đứt mọi liên lạc với gia đình. Cô giúp việc lâu năm cũng xin nghỉ. Hàng xóm thì thầm, bạn bè tránh mặt. Tôi thành “bà già điên”.

Tháng thứ 3 thai kỳ, tôi bắt đầu nghén. Mệt mỏi, chóng mặt, đi đứng khó khăn. Tuấn không rời tôi nửa bước. Nó học cách nấu ăn, học cả cách xoa lưng, xoa chân cho tôi. Những đêm tôi mất ngủ, nó ngồi đọc sách cho tôi nghe.

Có lần tôi gục đầu vào vai nó, khóc như một đứa trẻ:
– Em nghĩ mẹ có điên không?

Nó ôm tôi, mỉm cười:
– Không. Mẹ là người dũng cảm nhất em từng gặp.

Tháng thứ 7, tôi bị động thai. Bác sĩ bảo giữ được đến lúc sinh là kỳ tích. Tôi nằm viện hơn một tháng. Tuấn nghỉ làm, cắm trại luôn trong phòng. Nó đọc sách về nuôi dạy con, hỏi han bác sĩ từng chút. Thấy nó lóng ngóng học cách thay tã trên con búp bê tập, tôi vừa buồn cười vừa thương.

Một buổi chiều, Mai đến. Nó đứng trước cửa phòng bệnh, mắt hoe đỏ. Không nói không rằng, nó đặt lên bàn một lọ tổ yến, rồi quay đi.

Tôi gọi với:
– Con ghét mẹ lắm đúng không?

Mai đứng im. Rồi nó nói khẽ:
– Con chỉ sợ mất mẹ. Sợ mẹ khổ. Mẹ sinh đứa bé này… mẹ sống được mấy năm nữa để nuôi nó?

Tôi nghẹn ngào:
– Mẹ không cần sống lâu. Mẹ chỉ cần sống đủ để dạy nó biết yêu thương.

Mai không nói gì thêm. Nhưng từ hôm đó, nó thường xuyên tới viện. Mang đồ ăn, nói chuyện với Tuấn. Có hôm còn cãi nhau với bác sĩ vì thuốc mẹ dùng không hợp.

Đến tháng thứ 9, tôi sinh mổ. Một bé gái, nặng 2.5kg. Da nhăn nheo, nhưng tiếng khóc thì vang dội cả hành lang bệnh viện.

Tuấn khóc. Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông ấy khóc nức nở như vậy.

Tôi đặt tên con bé là An Nhiên – vì tôi mong nó sẽ sống một đời nhẹ nhàng, không phán xét, không sợ hãi như mẹ nó từng sống.

5 năm sau.

Tôi vẫn sống. Vẫn khỏe. Tóc bạc trắng nhưng mắt vẫn sáng. Tuấn mở một nông trại nhỏ, bán rau hữu cơ. Tôi bán sách online, viết vài truyện ngắn.

An Nhiên nay đã biết gọi “bố”, gọi “mẹ” – dẫu đôi khi ra đường, người ta nhìn tôi rồi hỏi:
– Cháu nội à?

Tôi chỉ cười:
– Không. Con gái út của tôi đấy.

Còn Mai và Khánh? Họ thay đổi. Nhất là từ khi An Nhiên biết cười, biết gọi “chị Mai”, “chú Khánh”. Dù vẫn còn đôi lúc khó xử, nhưng tôi biết, họ dần hiểu. Yêu thương không có tuổi. Làm mẹ không có định nghĩa cố định. Và hạnh phúc không phải là thứ để người ngoài phán xét.

Tôi từng nghĩ mình không cần thêm đứa con nào trong đời. Nhưng An Nhiên là một phép màu. Và Tuấn – người con trai kém tôi 35 tuổi – là người dạy tôi biết rằng trái tim không có ranh giới. Chỉ cần đủ yêu thương, thì mọi giông bão đều hóa nhẹ tênh.