Bác sĩ phụ sản nuốt nước mắt, nén giận khám th/ai cho b/ồ của chồng rồi l;y h;ôn

 

Người ta thường nói, phụ nữ mạnh mẽ nhất là khi họ biết im lặng mà buông tay. Nhưng ít ai hiểu được cái cảm giác khi phải cắn răng làm công việc của mình, ngay cả khi trái tim đã bị giẫm nát không thương tiếc.

Bệnh viện Phụ sản Quốc Tế mỗi ngày đón hàng trăm bệnh nhân. Là một bác sĩ sản khoa giàu kinh nghiệm, bác sĩ Trâm luôn giữ cho mình sự điềm đạm, chuyên nghiệp, không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Ở tuổi 35, cô đã có tất cả: danh tiếng trong nghề, một gia đình tưởng chừng hạnh phúc, và một đứa con gái nhỏ ngoan ngoãn đang học lớp 2.

Chồng cô – Kiên – là giám đốc kinh doanh của một công ty bất động sản lớn, điển trai, thông minh, lịch lãm. Hai người từng là cặp đôi được ngưỡng mộ, bước ra từ giảng đường đại học Y Hà Nội, từng cùng nhau vượt qua muôn vàn khó khăn để đến được thành công hôm nay.

Nhưng mọi thứ bắt đầu sụp đổ từ cái ngày hôm ấy…

“Em… có hẹn với bác sĩ Trâm ạ”

Ngày hôm đó, Trâm trực buổi sáng. Một sản phụ mới – khoảng 25 tuổi – bước vào phòng khám. Cô gái trẻ, trang điểm kỹ càng, ăn mặc sành điệu, bước đi kiêu hãnh. Trâm liếc qua hồ sơ: “Lê Minh Châu – 10 tuần thai”.

– “Xin chào chị, mời chị nằm lên giường siêu âm nhé,” Trâm cười nhẹ.

Khi đặt đầu dò lên bụng bệnh nhân, Trâm khẽ giật mình. Cô nhận ra gương mặt quen thuộc của người phụ nữ này. Phải mất vài giây, trí nhớ mới đưa về mảnh ghép mà cô không bao giờ muốn nhớ lại: Cô gái này chính là người mà vài tháng trước, bạn thân của Trâm đã lén gửi cho cô hình ảnh – chụp lén khi cô ta đi cùng chồng mình vào khách sạn.

Trâm từng hỏi Kiên. Anh chối. Bằng một nụ cười lạnh lùng, anh nói: “Em suy diễn nhiều quá rồi đấy. Bạn gái khách hàng anh thôi.”

Và giờ đây, “bạn gái khách hàng” của chồng cô đang nằm trên bàn khám. Đứa bé trong bụng đang phát triển bình thường, tim thai đập mạnh mẽ. Trâm thấy buốt nhói trong tim.

– “Chị… muốn giữ thai chứ?” – Trâm hỏi nhẹ nhàng.

– “Tất nhiên. Bố đứa bé là người có trách nhiệm.” – Châu mỉm cười, mắt ánh lên sự kiêu hãnh đầy khiêu khích. “Anh ấy bảo sắp ly hôn rồi.”

Trâm giật mình. Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Châu.

– “Chị nói… ai sắp ly hôn?”

– “Chồng chị. À, chắc sắp là chồng cũ thôi.”

Không khí trong phòng lạnh đi một cách kỳ lạ. Trâm không nói thêm gì. Cô siết chặt tay đến trắng bệch, nhưng giọng vẫn đều đều:

– “Thai phát triển tốt. Hẹn tái khám sau 2 tuần.”

Chiều hôm đó, Trâm không về nhà ngay. Cô ngồi lặng trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào ảnh siêu âm vừa in ra – hình ảnh cái thai 10 tuần tuổi, là kết quả của sự phản bội tàn nhẫn. Bao nhiêu lần cô nghi ngờ, bao nhiêu lần định mở điện thoại kiểm tra, nhưng lại tự nhủ: “Không có bằng chứng, đừng ghen bóng gió.” Vậy mà…

Cô gọi điện cho Kiên. Lạnh lùng, dứt khoát.

– “Em muốn nói chuyện. Về ngay.”

Kiên về. Vẫn là bộ vest thẳng thớm, vẫn là nụ cười lịch sự.

– “Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”

Trâm đặt ảnh siêu âm xuống bàn. Nhìn chồng.

– “Của cô ta. 10 tuần. Em vừa khám sáng nay.”

Kiên đứng chết lặng. Sắc mặt trắng bệch. Miệng lắp bắp:

– “Anh… xin lỗi…”

– “Bao lâu rồi?” – Giọng Trâm nghẹn lại.

– “… 5 tháng.”

Cái tát như trời giáng vang lên. Kiên không phản ứng. Trâm không khóc. Cô chỉ lạnh lùng:

– “Tôi sẽ ly hôn. Nhưng không phải vì anh và cô ta yêu nhau. Mà vì tôi không chấp nhận làm cái bóng trong chính gia đình của mình.”

Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Kiên đề nghị được chia tài sản công bằng, không tranh giành quyền nuôi con. Trâm chấp nhận tất cả. Cô chỉ giữ lại quyền nuôi bé Misu.

Mẹ Trâm khóc ngất khi nghe tin. Đồng nghiệp xì xào. Bệnh viện dường như cũng chấn động khi hay tin nữ bác sĩ mẫu mực ly hôn vì chồng ngoại tình với sản phụ.

Nhưng Trâm không quan tâm. Cô tiếp tục công việc, vẫn khám bệnh, vẫn mỉm cười, vẫn bước đi hiên ngang. Chỉ là, đôi mắt có gì đó trầm hơn, sâu hơn.

Một tháng sau ly hôn, cô lại gặp Minh Châu.

Châu bước vào phòng khám với vẻ mặt khác hẳn. Không còn là kẻ kiêu hãnh. Cô ta xanh xao, hốc hác.

– “Em… em mất thai rồi…”

Trâm ngồi xuống, lắng nghe. Châu khóc:

– “Anh Kiên… chia tay em. Nói là chưa sẵn sàng có con. Em đã hy sinh tất cả… Sao lại là kết cục này?”

Trâm thở nhẹ. Cô không hả hê, không vui mừng. Chỉ thấy… xót xa cho một người phụ nữ khác.

– “Đàn ông phản bội một người vì người khác, rồi sẽ tiếp tục phản bội người sau vì một người sau nữa.”

– “Em sai rồi…” – Châu khóc nức nở.

Trâm đứng dậy, đặt tay lên vai cô gái trẻ:

– “Sai thì phải chịu. Nhưng đừng lặp lại sai lầm với người khác.”

Một năm sau ly hôn, Trâm mở một phòng khám sản phụ nhỏ riêng ở một quận ngoài trung tâm. Khách đông, uy tín tăng. Cô cũng bắt đầu viết blog chia sẻ về sức khỏe sinh sản, phụ nữ và các mối quan hệ gia đình. Bài viết “Khám thai cho bồ của chồng – một trải nghiệm không dành cho kẻ yếu đuối” thu hút hàng chục nghìn lượt chia sẻ.

Cô nhận được hàng trăm tin nhắn từ phụ nữ khắp nơi. Những người đã, đang và sắp rơi vào bi kịch tương tự. Họ gọi cô là “bác sĩ thép”, là “chị Trâm mạnh mẽ”. Nhưng Trâm biết, để trở nên mạnh mẽ, cô đã phải trả giá bằng chính trái tim mình.

Đêm. Misu đã ngủ. Trâm ngồi viết nhật ký.

“Hôm nay trời trở lạnh. Em lại nghĩ về ngày hôm ấy – cái ngày em thấy mình như rơi xuống đáy sâu nhất. Nhưng hóa ra, đó là ngày em bắt đầu đứng lên.”

Kết thúc một cuộc hôn nhân không phải là thất bại. Đôi khi, đó là cách phụ nữ lựa chọn sự tôn trọng cuối cùng dành cho bản thân.