Phỏng vấn trúng người yêu cũ, cô gái đã b/ỏ tôi theo người đàn ông khác.Tôi đưa ra quyết định không ngờ …
Tôi ngồi trong căn phòng họp tầng sáu, nơi ánh nắng buổi sáng len qua tấm rèm kính mờ, rọi lên mặt bàn một vệt sáng dài. Phía trước là tập hồ sơ tuyển dụng của ba ứng viên cuối cùng cho vị trí Trợ lý dự án. Tôi mở từng hồ sơ, chăm chú xem xét. Nhưng khi đến cái tên thứ ba, bàn tay tôi khựng lại.
Trần Ngọc Diệp.
Tôi thấy tim mình nhói lên một nhịp. Một cái tên cũ, rất cũ. Từng là cả bầu trời của tôi trong suốt những năm đại học. Người con gái đã khiến tôi khờ dại đến mức dùng hết tiền học bổng để mua cho cô ấy một chiếc laptop nhân dịp sinh nhật. Người từng bảo sẽ cùng tôi dựng xây tương lai – rồi một buổi chiều mưa, lạnh lùng nói lời chia tay chỉ vì… tôi nghèo.
Tôi không biết mình ngồi bất động bao lâu. Chỉ khi tiếng gõ cửa vang lên, tôi mới sực tỉnh.
– Mời vào.
Người bước vào, tôi nhận ra ngay lập tức. Ngọc Diệp vẫn vậy, dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài, đôi mắt có chút ngại ngùng nhưng cũng có chút tính toán – thứ từng khiến tôi mê mẩn.
Cô ấy sững người khi nhìn thấy tôi. Rồi ánh mắt cô lướt qua bảng tên đeo trên ngực tôi: Nguyễn Gia Hưng – Phó Giám Đốc Dự Án.
– Em… không ngờ người phỏng vấn lại là anh.
Tôi mỉm cười nhẹ:
– Chào Ngọc Diệp. Mời em ngồi.
Cô ấy hơi luống cuống, nhưng rồi cũng ngồi xuống. Không khí trong phòng như đặc quánh. Tôi lật hồ sơ, giả vờ như đang đọc, nhưng thực chất là để giấu đi bàn tay đang siết nhẹ thành nắm đấm.
Ba năm trước, tôi là một chàng sinh viên mới ra trường, lương ba cọc ba đồng, còn Diệp khi đó đã mơ mộng đến những bữa tiệc sang trọng, túi xách hàng hiệu, xe hơi bóng loáng. Cô bỏ tôi, không nước mắt, không day dứt. Người đàn ông cô chọn – một đại gia bất động sản, hơn cô gần hai chục tuổi. Tôi biết điều đó qua tin nhắn cuối cùng của cô:
“Em xin lỗi, Hưng. Em không thể sống mãi trong những giấc mơ nghèo túng của anh.”
Tôi không trả lời. Cũng từ hôm đó, tôi biến mất khỏi tất cả các nền tảng mạng xã hội. Dốc toàn lực học thêm, làm việc gấp đôi, gấp ba người khác. Tôi từng có những đêm ngủ gục trên bàn làm việc, có lần phải truyền nước biển vì kiệt sức. Nhưng tôi không dừng lại – vì tôi cần vượt qua cái cảm giác bị bỏ rơi, bị coi thường ấy.
Và giờ, người cũ ngồi trước mặt tôi, xin việc. Cuộc đời đúng là biết cách đùa cợt.
– Em có thể giới thiệu đôi chút về quá trình làm việc gần đây không? – Tôi hỏi, cố giữ giọng trung lập.
Diệp gật đầu, hơi cúi mặt:
– Sau khi kết hôn, em từng phụ chồng quản lý chuỗi khách sạn. Nhưng sau biến cố gia đình, em phải quay lại tự lập. Em có hơn một năm làm nhân viên điều phối dự án tại Công ty B.L.T, chuyên về bất động sản du lịch.
– Biến cố? – Tôi nhướng mày.
Diệp im lặng vài giây rồi nói khẽ:
– Em ly hôn. Chồng em… phá sản. Rồi dính vào lao lý vì trốn thuế. Mọi thứ sụp đổ nhanh đến mức em không kịp trở tay.
Tôi gật đầu, không biểu lộ cảm xúc. Nhưng trong lòng, một nỗi lặng lẽ kéo lên như con sóng ngầm.
– Vì sao em chọn nộp đơn vào công ty anh? – Tôi hỏi tiếp.
– Em biết ở đây làm việc rất khắt khe, nhưng cũng công bằng. Em cần một nơi để làm lại. Em không hy vọng được ưu ái, chỉ xin cơ hội.
Tôi nhìn cô ấy một lúc lâu. Bao nhiêu ký ức xưa cũ lại trào về: lần cô ấy ôm tôi khóc khi mẹ cô ốm nặng, lần tôi nấu cháo trắng cả tuần vì tiết kiệm tiền đưa cô đi chơi lễ, lần tôi đứng dưới mưa đợi cô ở cổng ký túc xá chỉ để đưa cuốn giáo trình…
Tôi hít một hơi sâu.
– Cảm ơn Diệp. Bên anh sẽ liên hệ sau khi có kết quả.
Cô ấy gật đầu, định đứng lên thì tôi nói:
– Diệp này…
Cô quay lại.
– Em từng rất ghét những giấc mơ nghèo túng của anh. Bây giờ, nếu công việc ở đây ổn định, mức lương vừa phải, không có hào nhoáng… Em vẫn chọn chứ?
Diệp khựng lại. Ánh mắt ngập ngừng, rồi đáp nhẹ:
– Giờ em chỉ muốn một giấc mơ có thật.
Tôi không nói gì nữa. Khi cánh cửa phòng đóng lại sau lưng cô, tôi thấy mình thở phào – không rõ vì trút được gánh nặng nào, hay vì cảm giác kỳ lạ trong tim.
Ba tháng sau, Diệp chính thức trở thành trợ lý dự án của tôi. Cô ấy làm việc siêng năng, tỉ mỉ, ít nói. Không ai trong phòng ban biết chúng tôi từng quen nhau. Tôi cũng không tiết lộ.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn bắt gặp cô nhìn mình rất lâu khi tôi đang thuyết trình trước ban lãnh đạo. Có lần, khi tan ca, cô lặng lẽ đặt một hộp bánh mì lên bàn tôi rồi quay đi, không nói gì. Lần khác, cô đứng dưới cổng công ty rất lâu chỉ để đưa tôi chiếc ô khi trời mưa đổ.
Nhưng tôi không đáp lại. Tôi không còn là chàng sinh viên từng khờ dại tin vào lời hứa yêu thương.
Một buổi tối, tôi ở lại văn phòng muộn. Cửa mở, Diệp bước vào với một túi trà gừng.
– Anh mệt rồi, uống chút cho ấm.
– Cảm ơn em – tôi nói, mắt vẫn dán vào màn hình.
– Hưng… – cô gọi khẽ. – Em biết, trong mắt anh em không còn đáng tin nữa. Nhưng có thể… em được nói một lần thôi không?
Tôi nhìn cô. Gật đầu.
– Năm đó, em không chỉ chọn rời bỏ anh vì nghèo. Mà vì… em sợ. Sợ tương lai mù mịt, sợ bản thân phải gồng gánh cùng anh khi chính mình cũng yếu đuối. Nhưng khi sống trong nhung lụa rồi, em mới nhận ra thứ em cần… không phải kim cương hay váy hiệu. Mà là cảm giác được ai đó nắm tay khi thế giới quay lưng.
Giọng cô nghẹn lại:
– Em không mong anh quay lại. Em chỉ muốn anh biết… em đã hối hận.
Tôi nhìn cô rất lâu. Rồi lặng lẽ nói:
– Cảm ơn em. Nhưng em biết không… đôi khi, người ta trưởng thành bằng sự đổ vỡ. Còn anh… anh đã trưởng thành từ vết thương do em để lại. Anh không trách em. Nhưng cũng không thể quay lại làm người cũ nữa rồi.
Diệp gật đầu, mắt đỏ hoe. Cô quay đi, nhưng khi ra đến cửa, vẫn nói với lại:
– Vậy… nếu anh cần ai đó pha trà gừng lúc mệt, hãy nhớ là có một người từng rời đi… nhưng vẫn dõi theo anh từ xa.
Tôi ngồi lặng trong văn phòng trống trải, nhìn bóng cô khuất dần ngoài hành lang. Bỗng nhiên, tôi thấy lòng mình nhẹ hơn bao giờ hết.
Phải, cuộc đời là một vòng tròn kỳ lạ. Có người quay lại, không phải để xin tha thứ – mà để cho ta cơ hội nói lời buông bỏ.
Và tôi đã nói rồi.
Tôi buông tay. Để tự do. Cho cả hai.