– “Chị đi đâu ạ?”
– “Đưa tôi tới bệnh viện Từ Dũ,” cô đáp, giọng trầm nhưng hơi gấp. Nam gật đầu, không hỏi thêm. Anh vốn quen với việc chở đủ loại khách, từ người bình dân đến giới thượng lưu, nên chẳng để tâm nhiều.
Trên đường, cô gái – tên Linh, như anh thấy trên ứng dụng – ngồi im lặng, tay siết chặt chiếc túi xách Gucci. Mưa gõ đều đều lên kính xe, không khí trong xe nặng nề. Bất ngờ, cô lên tiếng:
– “Anh… anh có thể giúp tôi một chuyện không? Tôi trả anh 500 triệu.”
Nam giật mình, suýt lạc tay lái. Anh liếc qua gương chiếu hậu, thấy Linh nhìn thẳng vào anh, ánh mắt nghiêm túc: “Chuyện gì mà tới 500 triệu? Tôi chỉ là tài xế, không làm gì phi pháp đâu.”
Linh thở dài, nói nhỏ: “Tôi đang mang thai. Nhưng tôi không muốn ai biết, đặc biệt là cha tôi. Anh có thể giả làm cha đứa bé không? Chỉ một thời gian thôi, tôi sẽ lo hết mọi thứ.”
Nam sững sờ, bật cười khan: “Chị đùa à? Tôi với chị gặp nhau lần đầu, sao làm chuyện đó được?”
Linh không cười. Cô rút trong túi ra một xấp tiền dày, đặt lên ghế: “Đây là 50 triệu đặt cọc. Tôi là Linh – con gái ông Trần Đình Phú, chủ tập đoàn Phú Gia. Cha tôi không chấp nhận chuyện tôi có con mà chưa cưới. Anh chỉ cần đóng vai bạn trai tôi, xuất hiện vài lần, rồi tôi sẽ tự giải quyết. 500 triệu là cái giá xứng đáng, đúng không?”
Nam im lặng, đầu óc quay cuồng. 500 triệu đủ để anh trả nợ cho gia đình, sửa lại căn nhà dột nát ở quê, và sống thoải mái vài năm. Nhưng chuyện này quá điên rồ. Anh lắc đầu: “Tôi không quen đóng kịch. Với lại, lỡ bị lộ thì sao?”
– “Sẽ không lộ. Tôi cam kết,” Linh nói, giọng chắc nịch. “Anh cứ suy nghĩ, nhưng tôi cần câu trả lời ngay hôm nay.”
Nam nhìn xấp tiền, nghĩ tới mẹ già đang cần tiền thuốc men. Cuối cùng, anh gật đầu: “Được. Nhưng không giấy tờ, không ràng buộc gì hết.”
Linh mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ sắp xếp.”
Tháng ngày sau đó, Nam bước vào cuộc sống xa lạ của Linh. Cô đưa anh tới gặp cha mẹ trong một buổi tiệc gia đình. Ông Phú – một người đàn ông to cao, tóc bạc, ánh mắt sắc như dao – nhìn Nam từ đầu đến chân:
– “Cậu làm gì?”
– “Dạ, cháu lái xe công nghệ,” Nam đáp, cố giấu vẻ lúng túng.
Ông Phú nhíu mày, nhưng Linh nhanh chóng chen vào: “Anh Nam rất chăm chỉ, cha đừng lo. Bọn con yêu nhau thật lòng.” Nam chỉ biết gật gù, lòng thầm mong sớm thoát khỏi vở kịch này.
Linh sinh một bé gái xinh xắn, đặt tên là Ngọc. Nam thỉnh thoảng xuất hiện như “người cha”, nhận tiền từ Linh để lo cho gia đình. Dù vậy, anh luôn cảm thấy bất an, như đứng trên một quả bom chờ nổ.
Một năm sau, vào một buổi sáng trời quang, Nam đang lái xe thì nhận được cuộc gọi từ Linh, giọng hoảng loạn: “Gặp tôi ngay ở quán cà phê đường Lê Lợi. Có chuyện lớn!”
Nam vội vàng tới nơi. Linh ngồi trong góc, mặt tái nhợt, tay run run cầm cốc cà phê. Thấy anh, cô nói ngay: “Sự thật vỡ lở rồi. Tất cả vì một tai nạn…”
Nam cau mày: “Tai nạn gì? Chẳng phải chị nói sẽ lo hết sao?”
Linh cắn môi, kể lại trong nước mắt. Hóa ra, tối qua, Ngọc – bé gái giờ đã hơn một tuổi – bị sốt cao, phải nhập viện. Trong lúc cấp cứu, bác sĩ yêu cầu xét nghiệm máu khẩn cấp. Kết quả cho thấy nhóm máu của Ngọc không khớp với Nam, mà trùng với một người đàn ông khác. Ông Phú, vốn nghi ngờ từ lâu, đã thuê thám tử điều tra. Họ phát hiện Nam chỉ là tài xế được thuê, còn cha thật của Ngọc là ai thì Linh không nói ra.
– “Cha tôi gọi tôi tới đối chất sáng nay,” Linh nói, giọng nghẹn. “Ông tra hỏi dữ lắm, tôi không chịu nổi nên khai hết. Nhưng vấn đề là… sự cố này làm lộ cả chuyện khác.”
Nam sốt ruột: “Chuyện gì nữa?”
Linh ngập ngừng, rồi thì thào: “Cha thật của Ngọc là… Tuấn – con trai của k//ẻ th//ù với cha tôi. Anh ấy vừa chết trong vụ tai nạn xe hơi tuần trước.”
Nam sững sờ, không tin nổi: “Con trai của k/ẻ th/ù? Chị… chị với anh ta…”
Linh gục mặt xuống bàn, khóc nức nở: “Tôi và Tuấn yêu nhau từ hồi đại học. Nhưng cha tôi không chấp nhận, vì mối quanhe gay gắt giữa 2 người cha. Khi tôi m//ang th//ai, Tuấn đã ở bên nước ngoài vì bị cha anh ép buộc. Tôi không chịu nổi áp lực, nên nhờ anh đóng giả. Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…”
Nam ngồi im, đầu óc trống rỗng. Anh không biết phải nói gì. Linh tiếp tục: “Cha tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, cắt hết tài sản. Giờ tôi không còn gì, chỉ có Ngọc.”
Nam thở dài, đứng dậy: “Tôi xin lỗi vì chuyện của chị. Nhưng tôi đã làm xong phần của mình. Chăm sóc con bé cho tốt.”
Năm năm sau, Nam giờ là chủ một tiệm sửa xe khang trang ở ngoại ô Sài Gòn. Anh không còn lái xe công nghệ, sống giản dị nhưng hài lòng với những gì mình đạt được. Linh, sau cú sốc năm ấy, một mình nuôi Ngọc lớn lên trong căn hộ thuê nhỏ. Cô làm nhân viên văn phòng, từ bỏ cuộc sống hào nhoáng để tập trung chăm sóc con.
Một buổi chiều cuối tuần, Nam đang kiểm tra xe cho khách thì một người phụ nữ bước vào tiệm, tay dắt bé gái xinh xắn. Anh ngẩng lên, tim chợt đập nhanh khi nhận ra Linh. Cô vẫn giữ nét thanh lịch, nhưng ánh mắt giờ dịu dàng và điềm tĩnh hơn. Linh mỉm cười ngượng ngùng:
– “Xe tôi hỏng gần đây, tình cờ thấy tiệm anh. Lâu quá không gặp…”
Nam gật đầu, cảm giác xưa cũ ùa về. Anh sửa xe cho cô, rồi mời hai mẹ con ở lại uống nước. Họ bắt đầu trò chuyện, từ những câu hỏi thăm xã giao đến những tâm sự sâu sắc. Linh kể về hành trình làm mẹ đơn thân, còn Nam chia sẻ về những ngày tháng khởi nghiệp. Có gì đó trong ánh mắt họ khiến cả hai nhận ra, giữa họ không chỉ là một giao kèo cũ.
Những lần gặp sau không còn là ngẫu nhiên. Nam chủ động ghé thăm Linh, mang đồ chơi cho Ngọc. Linh cũng thường đưa con tới tiệm anh, dần quen với sự chân thành của Nam. Tình cảm nảy nở nhẹ nhàng, như mưa xuân thấm đất. Nam nhận ra anh đã mến Linh từ lâu – không phải vì tiền hay hoàn cảnh, mà vì sự kiên cường và trái tim ấm áp của cô. Linh cũng tìm thấy ở Nam một bến đỗ an toàn, nơi cô có thể tin tưởng.
Một năm sau, họ tổ chức đám cưới giản dị bên gia đình và bạn bè. Ngọc tung tăng trong váy trắng, gọi Nam là “ba” với nụ cười rạng rỡ. Từ một lời nói dối năm nào, Nam và Linh tìm thấy tình yêu đích thực. Họ nắm tay nhau bước qua những ngày tháng, bên nhau mãi mãi trong ngôi nhà nhỏ ngập tràn hạnh phúc.