Chủ tịch tập đoàn BĐS trả 5 tỷ cho nữ lao công để sinh con nối dõi, nhưng khi đứa trẻ ra đời, anh đã sh/ock vì…

 

Trần Hoàng Long là một triệu phú trẻ tuổi, sở hữu hàng loạt công ty bất động sản trải dài từ Bắc vào Nam. Ở tuổi 35, anh có tất cả: tiền tài, danh vọng, và một cuộc sống xa hoa mà ai cũng mơ ước. Nhưng có một thứ anh không bao giờ chạm tới được – một đứa con. Vợ anh, Minh Anh, một người mẫu nổi tiếng, đã kết hôn với anh được 5 năm nhưng không thể mang thai vì vấn đề sức khỏe. Các bác sĩ hàng đầu đều lắc đầu, nói rằng cơ hội để Minh Anh có con gần như bằng không. Long không trách vợ, nhưng anh khao khát một đứa trẻ, một người nối dõi để tiếp tục đế chế mà anh đã gây dựng.

Một ngày nọ, khi đang đi kiểm tra một dự án chung cư cao cấp, Long tình cờ gặp Hương – một nữ lao công 28 tuổi làm việc ở công trường. Hương không nổi bật: dáng người nhỏ nhắn, gương mặt mộc mạc cháy nắng, đôi tay thô ráp vì làm việc nặng nhọc. Nhưng điều khiến Long chú ý là ánh mắt cô: trong trẻo, đầy sức sống, khác hẳn với những con người xa hoa mà anh thường tiếp xúc. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu anh.

Long gọi Hương vào văn phòng tạm của dự án. Cô bước vào, lúng túng trong bộ đồng phục lao động cũ kỹ, không hiểu tại sao ông chủ lớn lại muốn gặp mình. Không vòng vo, Long đi thẳng vào vấn đề:

“Tôi muốn cô sinh con cho tôi. Tôi sẽ trả 5 tỷ đồng. Cô chỉ cần mang thai, sinh đứa bé, rồi giao nó cho tôi. Sau đó, cô có thể sống cuộc đời mình muốn.”

Hương sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. 5 tỷ đồng – số tiền mà cả đời cô làm lao công cũng không dám mơ tới. Nhưng cô không vội đồng ý. “Tại sao lại là tôi?” – cô hỏi, giọng run run. Long mỉm cười nhạt: “Cô khỏe mạnh, trẻ trung, và… tôi thấy cô có vẻ là người không tham lam. Tôi không muốn một người phụ nữ phức tạp.”

Hương về nhà, lòng rối như tơ vò. Cô sống một mình trong căn phòng trọ tồi tàn, cha mẹ đã mất, không người thân thích. Cuộc đời cô chỉ là những ngày lao động vất vả để kiếm miếng ăn. 5 tỷ đồng có thể thay đổi tất cả: cô có thể mua nhà, mở một tiệm nhỏ, thoát khỏi cảnh nghèo khổ. Nhưng cái giá là sinh một đứa con, rồi từ bỏ nó mãi mãi. Sau nhiều đêm trằn trọc, cô đồng ý.

Hợp đồng được ký kết kín đáo. Long thuê luật sư soạn thảo mọi thứ rõ ràng: Hương sẽ thụ tinh nhân tạo bằng tinh trùng của anh, sinh con, nhận tiền, và không được phép liên lạc với đứa trẻ sau đó. Minh Anh, dù không hài lòng, cũng miễn cưỡng chấp nhận vì không muốn mất chồng. Quá trình thụ thai diễn ra suôn sẻ, và Hương mang thai.

Trong 9 tháng, Long chăm sóc Hương như một người chủ chu đáo. Anh thuê một căn hộ nhỏ cho cô ở, cung cấp thực phẩm, bác sĩ riêng, và tiền sinh hoạt hàng tháng. Nhưng anh giữ khoảng cách, không bao giờ trò chuyện hay hỏi han gì ngoài sức khỏe của thai nhi. Hương sống cô đơn trong căn hộ, ngày ngày nhìn bụng mình lớn dần, cảm nhận từng cú đạp của đứa bé. Cô biết mình không được phép yêu thương nó, nhưng trái tim người mẹ trong cô không thể ngăn cản điều đó.

Ngày Hương sinh nở, Long có mặt tại bệnh viện tư nhân sang trọng mà anh đã sắp xếp. Ca sinh khó khăn, Hương mất nhiều máu, nhưng cuối cùng, một bé trai kháu khỉnh ra đời. Tiếng khóc đầu đời của đứa trẻ vang lên, Hương mỉm cười yếu ớt, nhưng ngay sau đó, cô bị đưa vào phòng hồi sức. Long bế đứa bé trên tay, lòng tràn ngập niềm vui. Anh đã có một người thừa kế.

Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Một tuần sau, khi xét nghiệm ADN được thực hiện theo yêu cầu của Minh Anh – người vẫn nghi ngờ về sự trung thực của Hương – kết quả khiến Long ch/ết lặng. Đứa bé không phải con anh. ADN cho thấy không có bất kỳ mối liên hệ huyết thống nào giữa anh và cậu bé.

Long nổi điên. Anh lao đến căn hộ của Hương, lúc này cô đã xuất viện và đang nghỉ ngơi. “Cô lừa tôi! Đứa bé không phải con tôi! Cô đã làm gì?” – anh gầm lên, ném tập giấy xét nghiệm xuống sàn. Hương tái mặt, lắc đầu: “Tôi không hiểu… Tôi làm đúng mọi thứ anh yêu cầu… Tôi không lừa anh!”

Long không tin. Anh buộc Hương đến bệnh viện làm lại xét nghiệm, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Đứa bé không phải con anh. Anh quay sang tra hỏi bác sĩ, phòng thí nghiệm, thậm chí nghi ngờ chính quá trình thụ tinh nhân tạo. Nhưng mọi thứ đều được thực hiện dưới sự giám sát chặt chẽ của anh. Không có sai sót nào.

Trong cơn hoang mang, Long quyết định điều tra quá khứ của Hương. Anh thuê thám tử, và sự thật dần hé lộ khiến anh sốc hơn nữa. Hương từng có một người yêu cũ, một người đàn ông làm cùng công trường, nhưng họ chia tay cách đây hơn một năm vì anh ta ng//oại tì//nh. Thời điểm Hương mang thai, cô khẳng định mình không gặp ai khác. Nhưng thám tử phát hiện ra một chi tiết: trước khi ký hợp đồng với Long, Hương đã đi khám p//hụ kh//oa vì bị đa//u bụng, và bác sĩ phát hiện cô có dấu hiệu mang thai sớm. Cô không biết điều đó, và Long cũng không yêu cầu kiểm tra trước khi thụ tinh nhân tạo, vì anh quá tự tin vào kế hoạch của mình.

Sự thật phũ phàng là Hương đã mang thai từ trước, với người yêu cũ, nhưng cô không hề hay biết. Quá trình th//ụ ti//nh nhân tạo th//ất bại, và đứa bé cô sinh ra là kết quả của mối qu//an h//ệ cũ, không phải của Long. Điều trớ trêu là Long đã chi hàng tỷ đồng để chăm sóc một đứa trẻ không phải của mình, và giờ đây, anh đứng trước ng//uy c//ơ mất trắng.

Long kiện Hương ra tòa, đòi lại số tiền. Nhưng luật sư của Hương phản bác rằng hợp đồng chỉ yêu cầu cô sinh một đứa con, không quy định rõ đứa trẻ phải là con anh. Hơn nữa, Hương không cố ý lừ/a d/ối – cô thực sự không biết mình đã ma/ng th/ai trước đó. Tòa xử Hương thắng kiện, giữ lại 5 tỷ đồng.

Long sụp đổ. Anh mất niềm tin vào mọi thứ, từ vợ, từ kế hoạch hoàn hảo của mình, đến cả chính bản thân. Minh Anh rời bỏ anh sau vụ việc, không chịu nổi sc//an//d///al. Còn Hương, với số tiền 5 tỷ, cô rời thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới cùng đứa con trai. Cô đặt tên cậu bé là Bình – mong một đời bình yên sau những sóng gió.

Long ngồi một mình trong căn biệt thự trống rỗng, nhìn ra bầu trời xám xịt. Anh đã có tất cả, nhưng cuối cùng, anh mất tất cả, chỉ vì một sai lầm không ai ngờ tới.