Người cha chủ tịch giả vờ làm bảo vệ ngh:èo thử lòng bạn trai của con gái. Nào ngờ anh có hành động khi vừa gặp mặt khiến ông ngay lập tức có lời nói với con gái khiến cô s:ững s:ờ…
Ông Trần Hữu Quang – một doanh nhân thành đạt, chủ tịch tập đoàn bất động sản nổi tiếng Trường Gia – được biết đến là người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán và không dễ để bất kỳ ai bước vào cuộc sống riêng tư của mình. Nhưng đằng sau vẻ ngoài cứng rắn ấy lại là một trái tim yếu mềm khi nhắc đến con gái ông – Trần Thiên Lam, viên ngọc quý ông nâng niu như báu vật duy nhất còn sót lại sau cái chết của vợ.
Thiên Lam – 24 tuổi, xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, nhưng từ nhỏ đã sống trong sự bao bọc. Cô luôn cảm thấy thế giới bên ngoài là nơi đầy cạm bẫy, và không ai thực sự đến với mình chỉ vì con người thật của cô, mà vì cái tên “Trần Thiên Lam – con gái Chủ tịch Trần Hữu Quang.”
Chính vì điều đó, khi Thiên Lam thổ lộ với cha rằng cô đã yêu một chàng trai “bình thường, giản dị, và không màng vật chất,” ông Quang không hề vui mừng. Trái lại, ông cảm thấy bất an, nghi ngờ.
— “Con đã yêu ai chưa bao giờ gặp qua trong gia đình mình. Con có chắc rằng cậu ta đến với con vì con, hay vì những gì con có?”
Thiên Lam đỏ mặt, có chút bực bội:
— “Ba! Con không phải trẻ con nữa. Anh ấy không hề biết thân phận thật của con. Con chỉ giới thiệu mình là một nhân viên văn phòng bình thường. Anh ấy thật thà, ấm áp, và… rất tử tế.”
Ông Quang lặng đi, ánh mắt đầy suy tư. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu.
— “Được. Con mời cậu ta đến nhà đi. Ba muốn gặp. Nhưng…” – ông dừng lại, nhếch môi – “…con cứ nói với cậu ta rằng ba là… bảo vệ của khu này, làm thuê cho chủ biệt thự.”
Thiên Lam tròn mắt:
— “Cái gì? Ba định thử lòng ảnh sao?”
— “Không thử sao biết? Ba không muốn con gái mình bị lợi dụng, Thiên Lam.”
Ngày hẹn gặp
Một buổi chiều đầu hè, trời trong, nắng vàng trải khắp khuôn viên biệt thự rộng lớn của gia đình họ Trần. Nhưng không ai ngờ rằng người đàn ông mặc bộ đồng phục bảo vệ cũ kỹ, đứng nghiêm trang trước cổng, lại chính là chủ nhân thực sự của nơi này.
Ông Quang cố tình dùng giọng nói miền Trung trầm khàn, tạo vẻ chất phác, quê mùa, khác hẳn phong thái thường ngày.
Xe của Thiên Lam dừng lại trước cổng. Người thanh niên bước xuống – Trí, bạn trai của cô – cao ráo, vẻ ngoài sáng sủa, ăn mặc đơn giản nhưng gọn gàng. Anh mỉm cười lễ phép:
— “Cháu chào chú ạ! Chú là bảo vệ ở đây phải không ạ?”
Ông Quang gật đầu, không tỏ ra quá thân thiện.
— “Ừ, tui làm ở đây lâu rồi. Chủ nhà đi công tác, để lại nhà cho con gái họ ở. Bây là bạn trai nó hả?”
Trí gãi đầu, cười hiền:
— “Dạ vâng, cháu là Trí. Hôm nay cháu đến ra mắt ba của Lam. Nhưng chắc chú là người ở đây, chú cho cháu hỏi ba Lam có nhà không ạ?”
Câu nói khiến ông Quang nhướng mày. Lẽ ra anh ta nên nghĩ ông là ba của cô. Vậy là Trí không hề nghi ngờ gì thật…
— “Tui là ba Lam đây.”
Trí sững lại một giây, rồi lập tức cúi đầu:
— “Dạ cháu xin lỗi, cháu tưởng chú là… À… cháu chào bác!”
Ông Quang lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Trí. Không một chút ngại ngần hay thô lỗ, anh chàng này thậm chí còn lấm tấm mồ hôi vì hồi hộp.
— “Vào đi.”
Bữa ăn kì lạ
Trong gian phòng bếp, không có bàn tiệc sang trọng, không có ly rượu đắt tiền. Ông Quang cố tình dọn ra những món ăn đơn giản nhất: canh rau muống, cá khô kho, cơm trắng. Ông muốn thử xem phản ứng của Trí sẽ như thế nào khi không phải ngồi trong ánh hào quang.
Trí không hề tỏ vẻ chê bai. Trái lại, anh vừa ăn vừa không ngớt lời khen:
— “Dạ, lâu rồi cháu mới được ăn bữa cơm ngon như vầy. Cá khô kho mặn mặn, ăn với cơm nóng là hết sảy luôn đó bác!”
Thiên Lam nhìn anh, ánh mắt đầy trìu mến. Ông Quang chỉ ngồi im, nghe và quan sát.
Đến khi ăn xong, Trí chủ động đứng dậy, rửa chén. Ông Quang giả vờ gắt:
— “Thôi để đó, đàn ông con trai gì mà làm mấy việc này…”
Trí cười:
— “Dạ không sao đâu bác. Nhà cháu nghèo, từ nhỏ mẹ dạy phải biết đỡ đần người lớn. Với lại bác nấu cơm rồi, cháu phụ một tay là phải đạo.”
Ông Quang khẽ nhíu mày. Trong ánh mắt ông, sự nghi ngờ bắt đầu rạn nứt một chút.
Cao trào bất ngờ
Khi Trí chuẩn bị ra về, ông Quang đưa cho anh một túi nilon đựng hộp cơm dư và ít trái cây. Anh giật mình:
— “Dạ bác đừng ngại, cháu ăn no rồi ạ!”
— “Cứ cầm đi. Nhà còn nhiều.”
Trí nhận túi, cảm ơn rối rít. Nhưng vừa lúc ấy, điện thoại của Thiên Lam đổ chuông. Cô bước ra ngoài nghe máy, chỉ còn ông Quang và Trí đứng lại ở sân.
Và chính lúc này, cao trào diễn ra.
Một chiếc xe ô tô đen bóng dừng lại trước cổng. Người tài xế mặc vest bước xuống, nhìn thấy ông Quang liền cúi đầu lễ phép:
— “Thưa chủ tịch, đã đến giờ cuộc họp. Xe đợi ngài phía trước.”
Không khí lập tức đông cứng.
Trí đứng sững, đôi mắt tròn xoe. Miệng anh khẽ mấp máy, tay siết chặt túi nilon đang cầm.
Ông Quang quay sang, bỏ mũ bảo vệ xuống, tháo chiếc áo khoác cũ. Dưới lớp vải bạc màu ấy là bộ sơ mi trắng tinh và cà vạt đắt tiền. Vẻ ngoài thực sự của ông lộ ra – chính là ông Trần Hữu Quang, chủ tịch Trường Gia.
— “Cậu có còn giữ nguyên suy nghĩ với Lam không? Giờ cậu biết sự thật rồi.”
Trí không nói gì trong vài giây. Gương mặt anh bộc lộ sự hoang mang, nhưng không phải vì thất vọng, mà vì… xúc động.
— “Bác… Là bác thử cháu sao?”
Ông Quang gật đầu, ánh mắt thăm dò.
Trí hít sâu một hơi:
— “Cháu không biết phải nói gì… Nhưng dù bác là ai, thì Lam vẫn là Lam. Người con gái cháu yêu không vì cô ấy là con ai, mà vì cô ấy là chính cô ấy. Còn việc hôm nay… Cháu biết ơn bác vì đã thử cháu. Nếu là cháu, cháu cũng sẽ làm vậy với con gái mình.”
Câu nói khiến ông Quang bất giác im lặng.
Lúc Thiên Lam bước ra, cô thấy cha mình đang đứng lặng. Trí thì cúi đầu thật sâu.
Và rồi… ông Quang mỉm cười.
— “Thiên Lam, ba đồng ý. Cậu ấy… là một người đàn ông con có thể tin tưởng.”
Thiên Lam ngỡ ngàng, đôi mắt rưng rưng.