Bỗng một ngày có cậu bé ngh/èo đến nói với tỷ phú rằng: “Chú ơi, mẹ cháu có ảnh của chú trong ví…ai ngờ có duyên không phận …

 

Một buổi chiều tháng Chạp, trời Sài Gòn bỗng đổ mưa rào sau nhiều ngày oi ả. Người người vội vã trú mưa, còn cậu bé bán vé số vẫn len lỏi giữa làn xe đông đúc, tay che tấm bìa carton ướt sũng, miệng vẫn mời chào đầy hy vọng:
— Chú ơi mua giúp con tờ vé số… 2 ngàn thôi cũng được chú ơi…

Cậu khoảng 9, 10 tuổi, gầy gò, đôi mắt to và sáng lạ thường dưới làn mưa. Mặt lem luốc, áo quần sờn rách, nhưng nụ cười vẫn như nắng hiếm hoi giữa mùa đông.

Một chiếc Lexus đen bóng dừng lại ngay góc đường. Tài xế bước xuống, mở cửa cho người đàn ông ngồi phía sau. Ông ta mặc vest xám tro, mái tóc muối tiêu được chải gọn, ánh mắt sắc bén và đầy quyền lực. Chính là Trịnh Khang – một trong những tỷ phú trẻ tuổi nhất Việt Nam, nổi tiếng lạnh lùng và kín tiếng.

Cậu bé thấy ông, chạy vội đến. Không hiểu sao, giữa dòng người vội vã, cậu chỉ chăm chăm hướng về người đàn ông đó. Có điều gì đó… quen thuộc.

— Chú ơi… – cậu run run, ngập ngừng – Chú tên là… Khang hả chú?

Người đàn ông hơi khựng lại, quay sang nhìn cậu. Cái tên ấy không còn xa lạ với báo chí, nhưng việc một đứa bé bụi đời gọi thẳng tên khiến ông hơi khó chịu.

— Sao cháu biết? – ông hỏi, giọng trầm.

Cậu bé không đáp, chỉ lục trong túi áo, lôi ra một chiếc ví cũ sờn rách. Mở ví ra, cậu rút từ ngăn trong cùng ra một tấm ảnh đã cũ, góc ảnh bị rách nhẹ.

Ông Khang giật mình.

Đó là tấm ảnh chụp ông hồi còn rất trẻ — đứng cạnh một người phụ nữ. Cô gái ấy có đôi mắt buồn, nụ cười dịu dàng, và mái tóc đen dài buông sau lưng. Phía sau ảnh còn mờ dòng chữ: “Dành cho K – người em mãi giữ trong tim.”

— Đây là mẹ cháu… – cậu bé nói nhỏ – Mẹ mất rồi. Nhưng lúc nào mẹ cũng giữ ảnh chú trong ví… Lúc đầu con tưởng chú là ba con… nhưng mẹ bảo, “có duyên không phận”…

Ông Khang không nói gì. Trời vẫn mưa, nhưng trong lòng ông dường như có cơn bão lớn hơn đang cuộn trào.

Tên cô ấy là Hà Vy.

Mối tình đầu thời đại học, sâu đậm đến mức ông từng định bỏ tất cả để theo cô về quê. Nhưng rồi biến cố xảy ra. Một vụ tai nạn, một lời nói dối, và một gia đình ép buộc đã kéo ông rời xa Vy mãi mãi. Cô biến mất không một lời từ biệt, để lại trong lòng ông một vết thương chưa bao giờ lành.

Và giờ đây… một đứa trẻ đứng trước mặt ông, tay cầm tấm ảnh năm xưa. Là con cô ấy?

— Cháu tên gì? – ông hỏi.

— Dạ… con tên Minh. Mẹ đặt tên con là Minh – nghĩa là ánh sáng. Mẹ nói dù cuộc đời có tối tăm tới đâu, cũng phải ráng mà sáng lên…

Cậu bé cười, nụ cười chua xót. Ông Khang thấy cổ họng nghẹn lại.

Ông cho người đưa Minh về nhà, căn biệt thự giữa trung tâm quận 1. Cậu bé rụt rè, ngơ ngác trước cuộc sống quá xa lạ. Nhưng ông thì không thể chợp mắt đêm đó. Ông gọi luật sư, yêu cầu tra lại hồ sơ về Hà Vy, về thời gian cô mất, nơi cô từng sống. Mọi dữ liệu đều dẫn đến một kết luận: cô mất vì bệnh hiểm nghèo, cách đây chưa đầy 6 tháng.

Điều khiến ông sững người là giấy khai sinh của Minh: phần “tên cha” để trống.

Ông yêu cầu xét nghiệm ADN ngay lập tức.

Trong lúc chờ kết quả, ông bắt đầu dành thời gian với Minh. Thằng bé thông minh, lễ phép, và có đôi mắt buồn giống hệt Vy. Nó kể về những ngày sống ở nhà trọ dột nát, về mẹ thường xuyên ho ra máu, và vẫn ráng may áo vá quần để Minh không bị bạn cười.

— Con không ghét mẹ nghèo, con chỉ ghét mẹ hay khóc một mình… – Minh nói nhỏ khi ngồi cạnh cây đàn piano trong phòng khách.

Ông Khang không nói nên lời. Suốt 30 năm qua, ông đã sống giữa giàu sang, quyền lực, nhưng chưa bao giờ có cảm giác lặng người như lúc này. Đứa trẻ này… đang kéo ông về phía ký ức, về một phần ông từng lãng quên — hoặc cố tình quên.

Một tuần sau, kết quả ADN được gửi đến. Người thư ký mang hồ sơ vào, tay run run.

— Thưa anh… kết quả cho thấy… cậu bé Minh đúng là con ruột của anh…

Mọi thứ như vỡ òa.

Ông Khang ngồi lặng đi trong nhiều phút. Rồi ông đứng dậy, đi thẳng xuống phòng Minh. Cậu bé đang ngồi vẽ, đôi tay nhỏ nhắn dính màu sáp.

— Minh… – ông cất tiếng – Cháu… có muốn gọi chú là “ba” không?

Thằng bé ngẩng lên. Đôi mắt ướt nhòe. Nó không nói, chỉ lao đến ôm chặt ông.

Tưởng rằng từ đây, cuộc đời sẽ có thể bù đắp lại những gì đã mất. Nhưng sóng gió chưa dừng lại.

Giới truyền thông phát hiện ra chuyện “tỷ phú có con riêng với người tình cũ”. Tin tức tràn ngập mặt báo. Đối thủ trong thương trường lợi dụng scandal để công kích. Cổ phiếu công ty sụt giảm. Hội đồng quản trị gây áp lực, buộc ông phải lên tiếng phủ nhận mối quan hệ cha con.

— Nếu anh công nhận đứa bé, chúng tôi sẽ buộc anh rời chức Chủ tịch! – một cổ đông lớn hét lên trong cuộc họp.

Ông nhìn Minh đang ngồi trong phòng họp qua lớp kính, ánh mắt ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông biết: nếu im lặng, ông sẽ giữ được tất cả — quyền lực, danh tiếng, sản nghiệp.

Nhưng ông cũng biết: nếu quay lưng, ông sẽ mất đi thứ quý giá nhất — đứa con máu mủ của mình.

Ông đứng dậy, đi ra ngoài, bước thẳng đến trước mặt con trai.

— Con trai, đi về thôi. Ba không cần những thứ đó nữa, nếu như đánh đổi bằng con.

Một năm sau, ông Khang không còn là Chủ tịch tập đoàn Khang Thịnh nữa. Ông lui về điều hành một quỹ từ thiện nhỏ, giúp đỡ trẻ em cơ nhỡ và bà mẹ đơn thân.

Minh sống với ông trong căn nhà đầy nắng và tiếng cười. Cậu bé không còn bán vé số, mà bắt đầu học vẽ, chơi đàn. Một lần nọ, Minh đặt bức tranh vẽ mẹ – Hà Vy – lên bàn làm việc của ông.

— Mẹ từng nói: “Nếu đời mẹ là bóng tối, thì con phải là ánh sáng.” Con nghĩ mẹ không buồn đâu, vì mẹ để con lại cho ba…

Ông Khang ôm chặt con, nước mắt rơi lần đầu tiên sau hàng chục năm. Có những mất mát không thể thay thế, nhưng cũng có những cơ hội để làm lại — nếu ta biết trân trọng đúng lúc.

TẤM ẢNH TRONG VÍ không chỉ là kỷ niệm. Đó là sợi chỉ đỏ số phận, gắn kết một tình yêu dang dở thành một mối liên kết vĩnh cửu.