Ngày nào bố chồng cũng đi chợ mua món ngon về tẩm bổ cho con dâu. Bố rất chăm chỉ làm việc… Ai ngờ ông lại làm điều này trong phòng con dâu ….
Từ ngày tôi về làm dâu nhà họ Trần, mọi thứ như một giấc mơ đẹp. Mẹ chồng đã mất sớm, nhà chỉ còn bố chồng và chồng tôi – Huy. Anh là người trầm tính, đi làm xa, mỗi tuần chỉ về một lần, còn phần lớn thời gian tôi sống cùng bố.
Không hiểu sao từ những ngày đầu, bố đã đối xử với tôi khác thường. Không phải kiểu khắt khe, xét nét hay soi mói như bao người vẫn cảnh báo tôi về “bố chồng miền Bắc”, mà là một sự chăm sóc tận tụy đến mức… khiến tôi ái ngại. Ngày nào bố cũng dậy từ sớm, đi chợ chọn món ngon, ép nước hoa quả, nấu cháo gà, kho cá chép… bảo rằng “phụ nữ mới cưới cần bồi bổ”. Bố còn giặt tay từng bộ đồ tôi mặc, giặt riêng cả đồ lót vì “máy giặt làm hỏng vải”.
Ban đầu tôi nghĩ bố quý mình. Nhưng dần dà, sự tận tụy ấy khiến tôi thấy nghẹt thở.
Bố không ngơi tay bất cứ lúc nào. Dù trời nắng chang chang hay mưa lạnh buốt, ông vẫn loay hoay quét sân, nấu ăn, lau bàn, đánh bóng cả sàn nhà. Tôi thử giành làm nhưng ông nhẹ nhàng gạt đi:
“Con dâu mới, ở nhà lo dưỡng sức cho da đẹp, chồng mày về thấy xinh là bố mừng rồi.”
Tôi cười gượng, lòng thấy áy náy. Ở nhà ăn không ngồi rồi, nhìn ông cặm cụi như cái bóng lặng lẽ, tôi thấy trong lòng như có lửa đốt.
Cho đến một ngày, tôi quyết định nói dối.
“Bố ơi, con nhớ nhà. Con xin về ngoại vài hôm.”
Bố gật đầu, ánh mắt buồn thăm thẳm. Tôi bắt xe đi một vòng thành phố rồi quay lại vào buổi chiều, nhẹ nhàng mở cửa. Nhà không khóa. Tôi bước vào, rón rén như ăn trộm…
Và rồi tôi chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mình…
Bố chồng tôi – người đàn ông lặng lẽ, tận tụy ấy – đang đứng giữa phòng ngủ, cầm một chiếc váy ngủ r/en m/ỏng của tôi, áp lên mặt và… h//ít thật sâu. Ông đứng im như tượng, mắt lim dim, vẻ mặt đầy khoái cảm. Chiếc váy ấy tôi vừa mặc đêm qua, vẫn còn m//ùi cơ thể.
Tôi ôm miệng để không bật thành tiếng. Chân mềm nhũn, lùi lại, suýt ngã vào tường. Cả người tôi run lên bần bật, không thể tin vào mắt mình.
Người bố chồng mẫu mực mà tôi từng kính trọng… lại đang làm chuyện k/inh t/ởm như vậy trong phòng con dâu?
Tôi rón rén rút lui, không để lộ dấu vết. Lòng tôi loạn như tơ vò. Tôi đã ngủ ngon lành bao đêm trong căn phòng đó, không hề biết có người vẫn lặng lẽ bước vào, làm những việc mình không thể tưởng tượng nổi.
Tối đó, tôi không ngủ nổi. Dưới ánh đèn vàng, từng hành động “chăm sóc” của ông mấy tháng qua hiện lên như những mảnh ghép đáng sợ – giặt tay đồ lót, ép nước cam tận phòng, lau nhà trước cửa phòng ngủ… Lẽ nào, tất cả không chỉ là sự tốt bụng?
Tôi bắt đầu để ý.
Tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng giấu một chiếc camera mini trong phòng, kết nối với điện thoại. Ngày hôm sau, lấy cớ đi siêu thị, tôi rời nhà. Một tiếng sau, tôi mở app xem camera.
Bố lại vào phòng tôi.
Ông không lấy đồ gì, chỉ đứng rất lâu, tay lướt nhẹ lên tấm ga giường. Ông nhắm mắt, môi mấp máy điều gì đó. Tôi không nghe được, nhưng cảnh tượng ấy khiến tôi nổi da gà.
Tôi đem video cho chồng xem khi anh về cuối tuần. Huy ban đầu không tin, nhưng khi tận mắt thấy bố mình như kẻ mất hồn trong phòng vợ, anh đờ người. Không nói, không khóc, không giận dữ – chỉ có sự tê liệt.
Rồi anh kể cho tôi một bí mật.
“Bố từng bị tâm lý nặng sau khi mẹ mất. Họ là tình yêu đầu của nhau. Mẹ bị ung thư, không cho ai chăm sóc ngoài bố. Lúc mẹ hấp hối, bà nói một câu ám ảnh bố đến giờ…”
Tôi ngồi im, lòng thắt lại.
“Mẹ nói: ‘Khi em đi rồi, anh sẽ quên em nhanh thôi. Cũng như mọi người đàn ông, chỉ cần một bóng hình mới.’ Sau đó… bố tự cắt tay mình, phải nhập viện tâm thần mấy tháng.”
Tôi nghẹn giọng. Nhưng… điều đó không thể là lý do biện minh cho chuyện xảy ra hôm nay.
“Vài năm nay bố sống khép kín. Anh nghĩ… ông chuyển cảm xúc sang em – như một sự thay thế mẹ… hoặc là điều gì lệch lạc hơn thế.”
Tôi muốn rời khỏi căn nhà đó. Ngay lập tức. Nhưng Huy van xin tôi chờ vài hôm, để anh tìm cách nói chuyện với bố, tìm bác sĩ tâm lý. Anh hứa: “Anh không để em phải sống trong sợ hãi.”
Tôi đồng ý. Một đêm nữa thôi.
Nhưng đêm đó, tôi suýt không còn tỉnh dậy.
Khoảng 2 giờ sáng, tôi mở mắt vì nghe tiếng cửa phòng bật mở. Tôi giả vờ ngủ, người căng cứng.
Một bóng người bước vào. Là bố. Ông mặc áo trắng dài, bước rất chậm, rất nhẹ, như sợ làm tôi thức giấc. Tay ông cầm một tách nước.
Tôi nhắm nghiền mắt. Hơi thở dồn dập. Bố chồng ngồi xuống mép giường, thì thầm:
“Con dâu ngoan… mẹ con mất rồi, con ở lại với bố nhé… Bố hứa sẽ không làm đau con… chỉ cần con đừng đi…”
Tôi cố giữ bình tĩnh. Ông đặt tay lên vai tôi, rồi từ từ kéo tấm chăn xuống…
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Huy lao vào, kéo phắt ông ra.
Cảnh tượng hỗn loạn. Bố chồng tôi nhìn chồng mình, như tỉnh khỏi cơn mê. Ông gào lên:
“Không phải! Tao đang giữ mẹ mày! Nó là mẹ mày, không phải ai khác!”
Ông đ/ập đầu vào tường, miệng gào thét những câu rời rạc. Huy ôm chặt lấy ông, nước mắt giàn giụa.
Tôi gục xuống, bật khóc như một kẻ vỡ trận. Mọi thứ trong căn nhà đó – bữa ăn, ly nước cam, tiếng chổi quét sàn – đều là vỏ bọc cho một tâm hồn lệch lạc, méo mó vì quá khứ không thể chữa lành.
Một tuần sau.
Bố chồng được đưa vào viện điều trị dài hạn. Tôi dọn về nhà mẹ ruột, không còn đủ dũng cảm quay lại ngôi nhà ấy.
Chồng tôi – Huy – vẫn giữ liên lạc, cố gắng hàn gắn. Nhưng trong tôi, đã có một vết nứt không thể liền.
Tôi không trách ông, nhưng tôi không thể sống mãi trong một cơn ác mộng được lặp đi lặp lại.
Tôi cần sự bình yên. Và sự thật ấy – dù đau đớn – cuối cùng cũng đã giúp tôi bước ra khỏi bóng tối.