Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Em đi thi đại học! Xe em h;ỏng, không có điện thoại! Làm ơn...!!!
5h45 sáng. Tôi rời nhà đi thi môn Văn, môn mở đầu kỳ thi THPT Quốc Gia – trận chiến lớn nhất đời học sinh.
Trên vai là ba lô đựng bút thước, giấy tờ. Trong đầu là hàng loạt trích dẫn, dẫn chứng đã học thuộc làu. Tôi tự nhủ: “Chỉ cần đến điểm thi, phần còn lại để văn chương lo.”
Nhưng số phận như muốn thử thách tôi một lần cuối.
Khi còn cách trường thi 7 cây số, chiếc xe máy cà tàng của tôi đột nhiên chết máy giữa đường. Tôi luống cuống đề lại, đạp liên tục, mở cốp, lay ổ điện… nhưng vô ích. Rồi tôi sực nhớ – điện thoại đang sạc, sáng nay quên mang theo!
Giữa con đường thưa thớt người qua lại, tôi hoảng loạn vẫy tay xin đi nhờ.
– Chú ơi, cháu đi thi, xe hỏng rồi! Làm ơn cho cháu đi nhờ với!
– Cô ơi, giúp cháu với, cháu không có điện thoại…
Người thì lắc đầu. Người thì tăng ga tránh xa như né một kẻ lừa đảo.
Tôi gào lên giữa đường như một kẻ mất trí. Vô ích.
6h10. Còn hơn 30 phút nữa. Trong đầu tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất: chạy.
Tôi quăng xe vào vệ đường, rút tờ giấy báo dự thi nhét túi áo, đeo ba lô và chạy.
Chạy miết. Chạy không ngừng. Qua ngã tư, qua cầu, qua những con phố dần tấp nập. Tim tôi đập loạn. Bụng đói cồn cào. Đầu óc ong ong.
6h40. Vẫn chưa tới.
6h50. Tôi lao như điên vào con đường dẫn đến trường thi. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chân như muốn khuỵu xuống.
6h55. Tôi đến nơi.
Nhưng…
Cổng trường đã đóng.
Hai bác bảo vệ đứng gác, ánh mắt lạnh tanh. Một chiếc loa vang lên bên trong:
– Đề thi đã được phát, yêu cầu không cho thí sinh vào sau giờ quy định.
Tôi đập tay vào cánh cổng sắt.
– Làm ơn! Em đi thi! Em bị hỏng xe giữa đường! Em không có điện thoại! Làm ơn…!
Một bác bảo vệ lắc đầu:
– Đúng giờ là nguyên tắc, cháu ơi.
Tôi đứng sững. Rồi quỳ xuống.
Giữa ánh nắng đầu ngày, một nam sinh lớp 12 gục mặt xuống đất, khóc như một đứa trẻ.
– Con xin lỗi bố mẹ… con xin lỗi…
Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên phía sau cánh cổng:
– Khoan đã! Mở cổng cho em ấy vào.
Một người phụ nữ tóc ngắn, đeo thẻ trưởng điểm thi bước ra, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút xót xa:
– Em trình bày lại sự việc.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa nức nở vừa kể, từng chữ đứt quãng. Cô im lặng nghe, rồi quay sang ban coi thi:
– Xác minh với bảo vệ, kiểm tra camera ngoài cổng. Nếu đúng em ấy có mặt trước giờ phát đề, tôi chịu trách nhiệm cho em được thi.
Một phút. Hai phút. Tất cả như ngưng đọng.
Rồi cô gật đầu, nói nhỏ với tôi:
– Vào đi. May mắn vẫn còn đứng về phía em.
Hôm đó, tôi bước vào phòng thi với đôi mắt đỏ hoe, đôi chân rã rời, nhưng tay run rẩy cầm bút viết bài làm với cả một trái tim biết ơn.
Và sau tất cả, tôi đã đậu vào nguyện vọng 1. Nhưng hơn cả một cánh cổng đại học, tôi hiểu rằng: đôi khi, sự tử tế đúng lúc có thể thay đổi cả cuộc đời một con người.
Buổi trưa hôm ấy, tôi không về nhà ngay. Tôi nán lại dưới bóng cây trong sân trường, định bụng cảm ơn cô lần nữa.
Cô trưởng điểm thi đi ra từ phòng làm việc. Tôi rụt rè bước đến.
– Cô ơi… em chỉ muốn cảm ơn cô lần nữa. Nếu không có cô… chắc em không được thi rồi.
Cô nhìn tôi, cười dịu dàng:
– Em thi tốt là được rồi. Mà… họ em là gì?
– Dạ, em họ Trần. Trần Văn Dũng ạ.
Nụ cười trên môi cô bỗng khựng lại.
– Dũng… con trai của anh Trần Văn Khang… ở làng Xuân Lộc?
Tôi sững người.
– Dạ… sao cô biết?
Cô run tay, lấy trong ví ra một tấm ảnh cũ đã ố vàng.
– Đây là ba em… phải không?
Tôi gật đầu, trái tim đập dồn dập.
Cô nghẹn ngào:
– Cô tên Trần Thị Hạnh. Là em gái ruột của ba em. Cô thất lạc khỏi gia đình từ năm 5 tuổi, khi cả nhà đi tản cư rồi bị lạc giữa chợ lớn. Sau này được một gia đình ở miền Nam nhận nuôi. Cô tìm lại quê nhiều lần, nhưng không ai biết ba em chuyển đi đâu…
Tôi sững sờ. Không tin vào tai mình.
Giữa cái sân trường đầy nắng, một nam sinh và một người phụ nữ trung niên nhìn nhau, lặng người, rồi ôm chầm lấy nhau bật khóc.
Ngày thi đầu tiên, tôi không chỉ được vào phòng thi phút cuối.
Tôi còn gặp lại cô Hạnh – người em gái mà ba tôi đã tìm kiếm suốt hai mươi năm trời.
Kỳ thi đại học năm ấy, dù điểm cao hay thấp, tôi đã đậu vào một “nguyện vọng” quý giá nhất đời: gia đình được đoàn tụ.