Cứ mỗi sáng nhà tôi mở loa tập thể dục, hàng xóm lại giội nước thải xuống, đến lần thứ 5 tôi giả vờ mở nhạc ầm ầm rồi lén đặt 1 vật trên mái nhà họ, đến tối thì cả xóm xúm lại, tôi đứng nhìn mà nghĩ bụng lần này xong hẳn nhưng ai ngờ...


Chuyện xảy ra vào một sáng thứ Hai bình thường như bao ngày khác.

Nhà tôi có truyền thống mở loa tập thể dục vào lúc 5h30 sáng, phát đúng bài “Khỏe vì nước – Vươn vai Việt Nam” bao năm nay. Mẹ tôi thì bảo: “Già rồi không vận động là teo cơ mất con ạ”, nên sáng nào cũng bật… như một nghi thức thiêng liêng.

Nhưng từ ngày nhà đối diện có bà hàng xóm mới chuyển về – bà Mùi – cứ hễ nhạc vang lên là… nước thải từ ban công nhà bà ấy giội ào ào xuống trước sân tôi, có hôm còn cả bã trà và xương cá. Tôi nhịn. Mẹ tôi cũng nhịn. Nhưng bà ấy thì không.

Đến lần thứ 5, tôi không còn giữ được bình tĩnh.

Sáng hôm đó, tôi vẫn bật nhạc ầm ĩ như thường, nhưng lần này tôi giả vờ rót nước, quét sân để đánh lạc hướng. Lén lút, tôi trèo lên nóc nhà kho phía sau — vừa đủ tầm sang mái nhà bà Mùi — và đặt lên mái tôn nhà bà ấy một chiếc loa bluetooth nhỏ xíu, được tôi hẹn giờ phát tiếng… thở gấp, rên rỉ, cười khúc khích như trong mấy clip 18+ giấu trong điện thoại cũ.

Hẹn giờ đúng 9 giờ tối — lúc cả xóm đã yên tĩnh, chuẩn bị ngủ.

Tối đó, tôi ngồi trong nhà, tay cầm ly trà, mắt nhìn ra sân.

9h00 – loa phát.

Lúc đầu nhỏ thôi. Nhưng chỉ 2 phút sau, âm thanh “ư… ừm… nhanh nữa đi” vang vọng qua từng mái ngói.

Chưa đầy 5 phút sau, ánh đèn pin từ các nhà lân cận bật lên.

Chị Dung tổ trưởng dân phố chạy ra đầu tiên, tay cầm sổ ghi chép, hét lên:

“Nhà ai bật tivi thiếu lành mạnh thế hả? Trẻ con đang học online!”

Ông Tám bên cạnh lú đầu ra khỏi cửa sổ, cười sằng sặc:

“Ủa, bà Mùi hả? Cô đơn quá cũng phải từ từ chớ, ai mở to dữ!”

Bà Mùi bật đèn, chạy ào ra ban công, mặt đỏ như gấc, mồm la oang oang:

“Tôi không có bật! Tôi không có…!”

Mọi người xúm lại. Có người bảo “hình như từ mái phát ra”. Có người trèo hẳn lên sân thượng để kiểm tra. Đúng lúc đó, anh Thức hàng xóm lôi được chiếc loa xuống, ấn nút tắt. Cả xóm im bặt.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào bà Mùi.

Tôi đứng lặng phía sân, tim đập thình thịch. Nghĩ bụng: “Xong đời. Phen này mẹ mà biết thì mình lên chùa tu luôn.”

Nhưng cú twist đến bất ngờ.

Chị Dung bước tới, nhìn chiếc loa, rồi nói:

“Cái này… đúng là của nhà chị Thơm hôm trước mất trộm. Còn dán cả tên phía sau.”

Cả xóm ồ lên.

Hóa ra cái loa tôi dùng là cái tôi nhặt được dưới chân cầu thang chung cư cách đây nửa tháng, cứ tưởng ai bỏ. Không ngờ lại là đồ… bị ăn cắp từ nhà khác.

Mọi người bỗng quay sang nghi bà Mùi trộm loa, rồi cài tiếng để giả vờ thanh minh.

Bà Mùi khóc ầm lên, nói không biết gì, nhưng không ai tin. Người ta bắt đầu kể ra những chuyện bà ấy hay đi nhặt đồ người ta phơi, chuyện bà từng xua chó đuổi trẻ con đi ngang…

Sáng hôm sau, nhà bà Mùi đóng cửa im ỉm, không ai thấy mặt. Còn mẹ tôi… từ hôm đó thoải mái mở loa tập thể dục mà không ai than phiền tiếng ồn.

Tôi cười thầm:

“Bài học hôm nay là: Đôi khi, mình không cần to tiếng… chỉ cần đúng lúc và đúng cách.”