Lấy chồng già, vợ trẻ s/ợ quá nên ngủ trước, sáng tỉnh dậy ki/nh h/ãi vì điều ông ta làm với cô trong đêm
Nga lớn lên trong một gia đình nghèo vùng ven. Ba mẹ mất sớm, cô sống với bà ngoại. Học hết lớp 9, Nga nghỉ học, theo người ta vào Sài Gòn làm công nhân. Cuộc đời cô gói gọn trong những ca làm 12 tiếng, cơm hộp nguội lạnh, phòng trọ ẩm mốc và vài bộ quần áo rẻ tiền.
Năm 22 tuổi, Nga quen ông Hữu qua mai mối. Ông hơn cô gần 40 tuổi, góa vợ, có một con trai đang định cư nước ngoài. Người ta bảo ông già nhưng có tiền, nhà mặt tiền mấy căn, chỉ cần cô đồng ý, ông sẽ lo cho bà ngoại cô nằm viện, trả hết nợ và mua cho cô xe tay ga.
Nga do dự. Ông Hữu da nhăn, tóc bạc gần hết, dáng gầy gò nhưng giọng vẫn sang sảng. Lần đầu gặp, ông hỏi thẳng:
– Cháu có sợ lấy chồng già không?
Nga không biết trả lời sao, chỉ cười gượng.
Ngày cưới diễn ra vội vàng. Vài mâm cỗ, vài họ hàng lác đác, bạn bè cô không ai được mời vì cô xấu hổ. Đêm tân hôn, Nga ngồi trên giường, tay run run. Cô sợ đêm đó. Cô sợ ông Hữu sẽ chạm vào người mình, sợ thứ mùi thuốc xoa bóp và hơi thở già nua.
Khi ông Hữu bước vào phòng, tắt đèn, Nga giả vờ ngủ. Cô nằm co người, kéo chăn kín tới cổ, tim đập thình thịch, mong ông đừng động vào mình. Cô nghe tiếng ông thở dài, tiếng giường lún xuống khi ông nằm bên cạnh. Nhưng rồi… không có gì xảy ra. Ông không chạm vào cô. Nga dần thiếp đi trong cơn sợ hãi và mệt mỏi.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô quay sang tìm thì giật mình kinh hãi. Ông Hữu không nằm trên giường. Ông đang ngồi bệt dưới nền gạch, người run rẩy, mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, tay vẫn cầm cuốn sổ nhỏ. Trên sổ ghi chi chít những câu chữ lộn xộn: “Xin lỗi. Tôi không thể. Xin lỗi.”
Nga sợ đến mức không dám bước xuống giường. Cô gọi ông, ông không trả lời. Cô chạy ra phòng khách gọi người giúp việc. Họ vội gọi xe cấp cứu.
Khi bác sĩ đến, ông Hữu vẫn còn thở nhưng yếu. Ông bị đột quỵ nhẹ trong đêm. Bác sĩ bảo nếu không phát hiện kịp, ông có thể ra đi. Nga vừa sợ vừa thương. Trong đầu cô cứ vang lên những câu ông viết: “Xin lỗi…”
Ông Hữu nằm viện hai tuần. Nga vào chăm. Lần đầu tiên, cô thấy ông yếu đuối đến vậy. Ông nắm tay cô, giọng run run:
– Tôi xin lỗi. Tôi biết cô sợ… Tôi không muốn làm cô sợ thêm.
Nga không biết trả lời thế nào. Cô thấy cay mắt.
Những ngày sau đó, ông xuất viện, trở về nhà. Ông không đụng vào cô. Ông chỉ hỏi cô thích ăn gì, muốn mua quần áo mới không, rồi lẳng lặng ra ngoài ngồi đọc báo.
Một đêm, Nga dậy đi vệ sinh, thấy đèn phòng khách còn sáng. Cô bước ra, nhìn thấy ông Hữu đang ngồi cầm khung ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ trung niên mỉm cười hiền hậu. Ông khóc. Vai ông run lên. Ông thì thầm:
– Bà ơi, tôi xin lỗi…
Nga không dám bước tới. Cô quay lại giường, trùm chăn kín đầu, nước mắt chảy xuống gối.
Từ hôm đó, cô thay đổi cách nhìn về ông. Ông không phải người chồng cô mong muốn, nhưng cũng không phải kẻ biến thái hay độc ác. Ông chỉ là một người già cô đơn, cần hơi ấm của ai đó bên cạnh.
Một buổi sáng, ông gọi cô ra phòng khách. Trên bàn là tờ giấy sang tên căn nhà nhỏ cho cô. Ông nói:
– Tôi muốn lo cho cô sau này, phòng khi tôi không còn.
Nga không biết nên vui hay buồn. Cô nhận giấy, cúi đầu cảm ơn. Ông chỉ cười nhạt, đôi mắt đầy mệt mỏi.
Đêm đó, cô tự nguyện nằm sát ông. Lần đầu tiên cô không giả vờ ngủ. Ông khẽ vuốt tóc cô, giọng lạc đi:
– Cảm ơn cô.
Sáng hôm sau, Nga tỉnh dậy. Bên cạnh, ông Hữu đã ra đi trong giấc ngủ. Khuôn mặt ông bình yên. Cô bật khóc nức nở. Người chồng già mà cô từng sợ hãi ấy, cuối cùng cũng chỉ là một con người, thèm khát tình thương, thèm khát sự an ủi trước khi nhắm mắt.