Anh c;ảnh s;át trẻ s/ững s/ờ thấy vết b;ớt trên tay bố vợ giống hệt tên t/ội ph/ạm tr;ốn tr;ại …

 

Nguyễn Minh – chàng cảnh sát trẻ mới ra trường được hai năm – chưa bao giờ nghĩ rằng buổi gặp mặt gia đình nhà vợ tương lai lại thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.

Ngày hôm đó, trời mưa lất phất. Minh, trong bộ sơ mi trắng chỉn chu, tay ôm bó hoa lớn, hồi hộp bước vào căn biệt thự nhỏ nằm cuối con ngõ vắng. Hương – bạn gái anh – nắm tay anh động viên:

“Đừng lo. Ba em dễ tính lắm. Chỉ cần anh chân thành là được.”

Minh cười, nhưng lòng nặng trĩu. Không hiểu vì sao, linh cảm nghề nghiệp khiến anh bất an lạ thường.

Người đàn ông ấy xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Ông ta khoảng năm mươi tuổi, cao lớn, gương mặt phong trần với đôi mắt sâu, ánh nhìn s/ắc. Mái tóc hoa râm được chải gọn, giọng nói trầm trầm:

“Cháu là Minh? Vào nhà đi.”

Khi bắt tay chào hỏi, Minh khựng lại một giây. Bàn tay to lớn, thô ráp của người đàn ông lướt qua tay anh – và Minh đã kịp nhìn thấy một vết b/ớt to bằng đồng xu, mờ mờ hình móng ngựa nằm ở m/u b/àn tay phải.

Một vệt ký ức lập tức hiện lên trong đầu anh:

Hồ sơ tr/uy n/ã đặc biệt, được gửi nội bộ cách đây hai tháng. Một kẻ vượt ngục ng/uy h/iểm, đã trốn thoát khỏi trại giam An Phước. Mô tả nhận dạng ghi rất rõ:

“Đặc điểm: Vết bớt hình móng ngựa ở mu bàn tay phải.”

Tim Minh đập thình thịch. Anh cố giữ bình tĩnh, giấu vẻ bất ngờ. Hương vui vẻ kéo anh vào nhà, giới thiệu với mẹ và em trai cô. Buổi gặp mặt diễn ra bình thường – nếu Minh không phải liên tục đấu tranh với suy nghĩ:

“Có phải mình nhìn nhầm không? Hay thật sự… bố của Hương chính là tên t/ộ/i ph/ạ/m tr/ốn tr/ại đó?”…

Nghi ngờ bắt đầu lớn dần.

Khi mọi người trò chuyện, Minh âm thầm quan sát. Người đàn ông – bố của Hương – tên là Nguyễn Văn Tân. Theo lời kể, ông từng là bộ đội, sau giải ngũ thì chuyển về quê sinh sống, sau này buôn bán nhỏ. Giấy tờ tùy thân, ảnh gia đình treo trên tường, bằng khen cũ… tất cả đều có vẻ hợp lý.

Nhưng Minh biết, giấy tờ có thể làm giả, ký ức có thể được dựng nên. Trong nghề, anh từng chứng kiến những tên tội phạm sống ẩn mình suốt cả chục năm trời, xây dựng một vỏ bọc hoàn hảo.

Minh lấy cớ đi vệ sinh, len lén vào phòng làm việc của ông Tân. Một căn phòng nhỏ, sách vở cũ kỹ, mùi ẩm mốc. Trên bàn có vài cuốn sổ tay, hóa đơn điện nước, không có gì khả nghi.

Nhưng khi mở ngăn kéo bàn, Minh thấy một vật khiến anh chết lặng:

Một khẩu súng lục cũ kỹ, được bọc vải dầu kỹ lưỡng.

Cùng lúc ấy, tiếng cửa phòng bật mở. Ông Tân đứng đó, mắt nheo lại, trầm giọng:

“Cháu tìm gì vậy?”

Minh vội vàng đóng ngăn kéo, mỉm cười gượng gạo:

“Dạ… cháu tìm giấy ăn. À, Hương nhờ cháu lấy.”

Ông Tân nhìn anh vài giây – ánh mắt như xuyên thấu – rồi chỉ tay về tủ bếp ngoài phòng khách:

“Giấy ăn để ngoài kia. Ở đây không có.”

Không khí căng thẳng bao trùm. Minh quay ra, cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng trong lòng anh đã xác định: Ông Tân rất có khả năng chính là tên tội phạm trốn trại.

Đêm đó, Minh không tài nào ngủ được.

Anh lục lại hồ sơ vụ vượt ngục. Tên tội phạm bị truy nã tên thật là Đặng Quốc Thành, sinh năm 1972, nguyên là đặc công – sau do dính líu đến một vụ thanh toán băng đảng, bị kết án chung thân. Hồ sơ ảnh cũ cho thấy một gương mặt lạnh lùng, có nét hao hao ông Tân – nhưng thời gian đã làm mờ đi nhiều dấu vết.

Điểm then chốt vẫn là vết bớt.

Minh suy tính:

  • Nếu tố giác mà nhầm, anh sẽ phá nát gia đình Hương, chính mình cũng mất tất cả.

  • Nhưng nếu đúng, anh buộc phải hành động – vì nghĩa vụ của một cảnh sát.

Suốt đêm, Minh trằn trọc giữa hai lựa chọn: Tình yêu hay công lý?

Kế hoạch bí mật.

Ba ngày sau, Minh lấy cớ mời gia đình Hương đi ăn mừng sinh nhật mẹ anh. Tại quán ăn, anh cố ý mời rượu ông Tân nhiều lần, giả vờ vô tình nhắc tới những câu chuyện về “người lính già”, “kỹ năng sinh tồn”, “những năm tháng trong trại cải tạo”.

Ông Tân uống cạn ly sau ly, ban đầu cười xòa, sau dần trầm ngâm. Đôi mắt sâu thẳm ấy đôi lúc ánh lên vẻ xa xăm – những nỗi niềm không dễ giấu giếm.

Đến khi ông Tân vào nhà vệ sinh, Minh tranh thủ lén đặt một chiếc máy ghi âm nhỏ vào túi áo khoác của ông.

Tối hôm đó, về nhà, Minh hồi hộp nghe lại đoạn ghi âm. Và trong đó – có một chi tiết khiến anh rùng mình.

Giọng ông Tân, lẩm bẩm khi đứng một mình:

“Ba mươi năm rồi… Tụi bay còn lục lọi gì nữa? Tao chỉ muốn yên thân thôi…”

“Thành hay Tân… tên nào cũng chỉ là cái vỏ. Sống sót mới là quan trọng.”

Minh buông rơi chiếc máy ghi âm. Anh không còn nghi ngờ gì nữa. Ông Tân chính là Đặng Quốc Thành.

Sự lựa chọn nghiệt ngã.

Minh đối mặt với Hương trong căn phòng nhỏ. Cô khóc nức nở khi nghe anh kể sự thật.

“Không! Anh nhầm rồi! Ba em là người tốt! Ông chưa từng hại ai!” – Hương tuyệt vọng bấu lấy tay anh.

Minh ôm cô vào lòng, đau đớn:

“Anh biết… Nhưng anh là cảnh sát. Anh không thể bao che.”

Hương nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng, rồi gục xuống vai anh, nức nở.

Sáng hôm sau, Minh nộp đầy đủ bằng chứng cho cấp trên.

Một đội đặc nhiệm được cử xuống ngôi nhà nhỏ.

Cuộc đối đầu cuối cùng.

Khi cảnh sát ập vào, ông Tân bình tĩnh ngồi ở bàn ăn, trước mặt là ly trà nóng.

Ông ngẩng lên, đôi mắt buồn bã:

“Cuối cùng thì… cũng đến lúc rồi.”

Không chống cự, không van xin, ông chỉ nhìn Minh – ánh mắt phức tạp, vừa khinh thường, vừa tiếc nuối.

Khi bị còng tay, ông quay sang nói với Hương – lúc ấy đã ngã quỵ trên ghế:

“Ba xin lỗi… Ba thật sự muốn sống cuộc đời khác. Nhưng quá khứ… không ai chạy trốn mãi được.”

Ông bị dẫn đi trong lặng lẽ.

Ba năm sau, thành phố vẫn thế – nhộn nhịp và lạnh lùng. Nhưng trong lòng Nguyễn Minh, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi kể từ đêm ấy.

Anh vẫn tiếp tục sự nghiệp cảnh sát, thăng tiến vững chắc, trở thành một trong những điều tra viên trẻ tuổi nhất được đề bạt tại đội hình sự. Mỗi vụ án, mỗi cuộc truy bắt tội phạm, anh đều nhớ lại ánh mắt cuối cùng của ông Tân – một ánh mắt chất chứa bao hối hận, mệt mỏi và buồn bã.

Cuộc sống bận rộn cuốn Minh đi, nhưng trong những đêm khuya yên tĩnh, khi gió lùa qua khung cửa sổ trống trải, Minh vẫn hay mơ thấy hình ảnh Hương – người con gái anh từng yêu hơn cả sinh mạng mình.

Hương, sau biến cố gia đình, đã chọn cách rời xa. Cô đi du học, cắt đứt mọi liên lạc, như muốn chôn vùi tất cả những ký ức đau đớn tại thành phố này. Minh không trách cô. Anh hiểu, có những nỗi đau quá lớn khiến người ta buộc phải bỏ đi thật xa, chỉ mong tìm được một chút bình yên.

Nhưng có những mối duyên, dù xa cách bao lâu, cũng không thể dứt bỏ.

Vào một buổi chiều cuối thu, khi những tán lá vàng rụng đầy công viên, Minh tình cờ bắt gặp Hương.

Cô vẫn vậy, nhưng trưởng thành hơn, ánh mắt có nét gì đó chín chắn, từng trải. Không còn là cô gái hồn nhiên năm nào, Hương giờ đây là một người phụ nữ mang trong mình những vết thương đã lành nhưng vẫn để lại sẹo.

Cả hai lặng người nhìn nhau, giữa dòng người tấp nập.

“Anh… vẫn khỏe chứ?” – Giọng Hương khẽ run.

“Anh vẫn ổn. Còn em?” – Minh hỏi, cố giấu nỗi xúc động đang trào dâng.

“Em đã đi đủ xa… để hiểu rằng, chạy trốn không bao giờ là cách. Em trở về… để đối diện với tất cả.” – Hương mỉm cười buồn.

Hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế đá cũ kỹ ven đường. Họ kể cho nhau nghe về những năm tháng xa cách – về những lần Minh ngập trong công việc để quên đi nỗi đau, về những đêm Hương khóc thầm nơi đất khách quê người khi nhớ về gia đình tan vỡ.

Không ai nhắc đến cái đêm định mệnh ấy, khi Minh ra lệnh bắt bố cô. Nhưng cả hai đều biết, nó mãi mãi là vết nứt không thể lành trong trái tim mỗi người.

Hương khẽ nói:

“Ngày đó… em đã hận anh. Rất lâu. Nhưng rồi em hiểu… anh chỉ làm đúng với lương tâm và nhiệm vụ của mình. Nếu không phải anh… thì cũng sẽ là người khác.”

Minh nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé từng quen thuộc giờ đây lạnh buốt.

“Anh xin lỗi. Nếu có thể chọn lại… anh vẫn sẽ làm vậy. Nhưng anh ước… mình có thể gánh chịu thay cho em tất cả nỗi đau đó.”

Hương rơi nước mắt. Nhưng lần này, cô không quay đi.

Có những lỗi lầm không ai mong muốn. Có những nỗi đau không thể tránh khỏi. Và có những tình yêu, dù bị giằng xé bởi số phận, vẫn âm thầm cháy trong tim như ngọn lửa nhỏ, không bao giờ tắt.

Họ ngồi bên nhau rất lâu, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.

Không ai biết tương lai ra sao. Có thể họ sẽ lại yêu nhau. Có thể sẽ chỉ giữ mãi tình cảm ấy trong lòng. Nhưng ít nhất, ở khoảnh khắc đó, họ đã tha thứ cho nhau, tha thứ cho chính mình.

Minh hiểu rằng, làm cảnh sát là chấp nhận hi sinh – không chỉ sự an toàn, mà cả hạnh phúc cá nhân. Đôi khi, sự thật tàn nhẫn đến mức đòi hỏi ta phải trả giá bằng chính những người mà ta yêu thương nhất.

Và trên hết, Minh học được rằng:
Công lý là thứ không thể nhân nhượng – nhưng lòng trắc ẩn, sự bao dung mới là thứ khiến con người khác biệt giữa thế giới lạnh lẽo này.

Dưới bầu trời hoàng hôn, hai tâm hồn đã từng tan vỡ tìm thấy nhau lần nữa – như hai mảnh gương vỡ, dù chẳng thể nguyên vẹn như xưa, nhưng vẫn phản chiếu một ánh sáng dịu dàng, ấm áp.