Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua...

 




Tôi tên Lan, 32 tuổi, lấy chồng được 7 năm. Nhà chồng tôi ở chung một căn nhà 3 tầng, mẹ chồng — bà Hường, tính vốn soi mói, hay lục lọi tủ của vợ chồng tôi với lý do “coi có thiếu đồ đạc gì không”.

Tôi không tin tưởng bà lắm, nhất là từ ngày tôi phát hiện 
mất hai chiếc vòng vàng mẹ ruột cho trước khi cưới. Hỏi thì bà cười hềnh hệch bảo:
“Nhà này làm gì có trộm?”

Tôi nghi quá, bèn đặt một camera siêu nhỏ giấu sau chậu cây trong phòng, hướng thẳng vào tủ quần áo — định bụng theo dõi vài ngày để bắt tại trận.

Tôi thậm chí còn bật chế độ gửi thông báo khi camera phát hiện chuyển động.

Đang làm ở công ty thì điện thoại rung liên tục: Camera phát hiện chuyển động trong phòng.

Tôi mở ra xem.

Đúng như tôi nghĩ:
Bà Hường bước vào, đảo mắt, rồi bắt đầu mở tủ tôi lục từng ngăn.

“Tốt rồi, bắt được rồi nhé,” tôi lầm bầm.

Nhưng chưa đầy 20 giây sau…

Cảnh tượng trên màn hình khiến tôi lạnh cả sống lưng.

MÀ LÀ CHỒNG TÔI.**

Anh Dũng — chồng tôi — xuất hiện từ phía cửa. Anh nhìn quanh rồi rón rén khóa cửa lại.

Tôi tưởng anh quay về nhà giữa giờ làm, nhưng điều tiếp theo xảy ra khiến tôi muốn nôn.

Anh đi đến bên cạnh mẹ tôi, thì thầm gì đó. Bà gật đầu, nhếch mép cười.

Rồi anh mở ngăn tủ đựng đồ lót của tôi, lôi ra một cái túi nhỏ màu đỏ — túi tôi đựng những thứ riêng tư nhất.

Anh mở bung ra.

Không phải vàng.

Mà là… những tờ giấy ghi nợ.

Những tờ giấy mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong đời.

Bà Hường nói to, rõ ràng đến mức camera thu được:

“Giữ kỹ vào, không để con Lan nó biết. Cái món nó gửi về cho tao hàng tháng, mày nhớ lấy trước một nửa. Con này ngu, dễ moi lắm.”

Tôi như bị ai bóp tim.

Lấy tiền tôi gửi cho mẹ chồng?
Giấu giấy nợ trong tủ của tôi?
Nhưng vì sao?

Chưa kịp định thần, camera ghi tiếp cảnh khiến tôi buồn nôn:

NHƯ CON NỢ ĐANG CẦU CỨU.**

Anh nói, giọng run:

“Mẹ… con xin mẹ đừng nói với nó. Mười năm nay chuyện này kín rồi. Để nó biết là đời con tàn.”

Bà Hường khoanh tay:

“Muốn tao im thì mỗi tháng để tao giữ cái thẻ ATM của nó. Con Lan nó yêu mày như điếu đổ, nó không dám nghi đâu.”

Dũng gật đầu lia lịa như kẻ đang chịu ơn.

Tôi choáng váng.

Mười năm?
Anh nói mười năm?

Nhưng tệ hơn vẫn còn ở phía sau.

Dũng đứng dậy, nhìn quanh phòng tôi như kẻ trộm, rồi mở một cái hộp tôi chưa bao giờ thấy.

Bên trong là hàng loạt hóa đơn bí mật:

Tiền nhà cho một người phụ nữ khác

Tiền viện phí của một đứa trẻ 8 tuổi

Tiền học thêm

Và một tờ giấy khai sinh…

Camera zoom đủ gần để tôi thấy rõ dòng chữ:

Tên cha: Dũng (chồng tôi).

Tôi suýt đánh rơi điện thoại.

Bà Hường khoát tay, nói câu chốt hạ:

“Cứ giấu con Lan. Để nó nuôi mày còn nuôi cả con kia. Mày ngu chứ nó ngu hơn.”

Tôi muốn hét lên.
Muốn đập nát cái điện thoại.

Nhưng tôi chỉ ngồi bất động — nước mắt chảy xuống bàn tay.

Cuối video, chồng tôi đưa cho mẹ một xấp tiền tôi chưa bao giờ thấy anh có. Nhưng thứ làm tôi chết lặng là chiếc nhẫn cưới của tôi trong tay mẹ chồng.

Bà cười khẩy:

“Nó sắp phát hiện rồi. Lo mà dọn đường đi. Nhẫn tao giữ để khi cần còn mang chỗ khác.”

Chồng tôi đáp:

“Ừ… chuẩn bị ly hôn đi thì vừa. Con bé (nhân tình) nó giục rồi.”

Tôi chết lặng.

Mười năm chung sống.
Tôi nuôi con riêng của anh với người khác.
Tôi bị mẹ chồng moi tiền.
Tôi bị chồng cắm sừng, cướp nhẫn cưới, chuẩn bị đá khỏi nhà…

Và tất cả —
nhờ cái camera giấu để bắt mẹ chồng trộm vàng —
tôi đã tận mắt chứng kiến sự thật kinh tởm nhất đời mình.