Vợ phẫu thuật thay đổi khuôn mặt để giải thoát khỏi ông chồng v/ũ ph/u, nhưng không ngờ ngày cô trở lại tr/ả th/ù quyến rũ anh thì bàng hoàng phát hiện ra




Người trong xóm mỗi lần nhắc đến vợ chồng Thu Hà – Quốc Dũng đều chỉ biết lắc đầu, buông một câu quen thuộc:

“Con bé Hà sống không bằng con vật… Lấy nhầm thằng chồng q/uỷ.”

Ngày cưới, Hà là cô điều dưỡng nhẹ nhàng, dịu dàng như nước mùa thu. Gương mặt cô hiền đến mức ai nhìn cũng muốn bảo vệ.

Nhưng chỉ vài tháng sau, khuôn mặt ấy đã biến dạng bởi những v/ết b/ầm t/ím, sưng vù—ký ức t/àn đ/ộc từ những trận đ/òn vô cớ của Dũng.

Dũng là chủ một gara xe máy lớn trong huyện. Hắn có tiiền, có quyền, lại quen việc quát tháo. Càng kiếm được nhiều, hắn càng hung hăng như một con thú, xem vợ như thứ tài sản muốn hành hạ lúc nào thì hành hạ.

– Hà đi chợ lâu hơn 10 phút → bị đ/ạp vào bụng
– Về muộn do ca trực kéo dài → bị t/át nảy lửa
– Không ăn cơm vì mệt → bị đ/ấm đến bật m/áu môi

Hàng xóm từng chạy sang can ngăn. Hà từng bỏ về nhà mẹ đến ba lần… nhưng lần nào cũng trở về bởi những lời xin lỗi quen thuộc:

“Anh thề sẽ thay đổi.”

Cô tin. Rồi lại bị đánh. Rồi lại tin.

Cho đến lần cuối...
Một cú đá thẳng vào bụng chỉ vì hà lỡ làm rơi cái cốc thủy tinh .
Đứa con đầu lòng khi ấy mới ba tháng tuổi trong bụng... mất.

Tối nằm trong bệnh viện trắng lạnh, nhìn gương mặt sưng đến mức chính cô cũng không nhận ra mình ,hà thì thầm :
"Mình phải sống lại ...Dù bằng cách nào"

Và cô chọn cách không ai ngờ .Một buổi sáng hà biến mất không lời nhắn, không đồ đạc, không dấu vết gia đình hoảng hàng xóm bàn tán, còn Quốc Dũng thì nổi điên, lùng sục mọi nơi như kẻ mất trí.
Nhưng không ai biết rằng:

Hà đã mang theo toàn bộ số tiền dành dụm+ vay mượn để vào Sài Gòn là một việc duy nhất:

Thay đổi khuôn mặt: hai mí sắc hơn, sống mũi được nâng cao, góc hàm gọt nhọn, cằm chỉnh lại sau 17 tháng, cô bước ra khỏi phòng khám với một con người hoàn toàn mới. Thu Hà người phụ nữ yếu ớt ngày nào đã hóa thành Linh Chi :sắc sảo, hiện đại, cuốn hút đến mức mọi ánh nhìn đều dừng lại khi cô đi ngang.
Cô xin làm lễ tân khách sạn, rồi được đề bạt lên quản lý vì sự tinh tế và thông minh khác thường. Cuộc đời mới của Linh Chi bắt đầu từ đó.

Nhưng trong đáy mắt cô vẫn còn một ngọn lửa không bao giờ tắt: Quốc Dũng ,cô không muốn quay về để yêu thương, cô muốn kết thúc ám ảnh cuối cùng của đời mình.
Một ngày, Linh Chi vô tình nhìn thấy gara của Dũng mở chi nhánh mới tại Sài Gòn, cô quyết định đối diện .Hôm đó ,cô chọn một chiếc váy đỏ ôm sát ,son đỏ đậm ,ánh mắt sắc như lửa cháy ,khi nàng bước vào gara ,Dũng vẫn phong độ và ngạo nghễ, ngơ ngác đến sững người, hắn không nhận ra cô.
Chỉ nhìn thấy một phụ nữ đẹp đến nghẹt thở
-"Chào anh, tôi muốn bảo dưỡng xe".

Dũng lập tức mỉm cười:
-"Để tôi đích thân lo cho chị".

Tối hôm đó, hắn chủ động xin số .Linh Chi khẽ mỉm cười:
"Nếu anh muốn thì phải theo đuổi cho xứng đáng".

Và Dũng lao vào cuộc chinh phụccô như một kẻ bị bỏ bùa, chăm sóc, săn đón, ghen tuông, nhiệt tình ...hệt như thời hắn mới quen Thu Hà năm nào.
Nhưng... những điều độc hại bên trong hắn vẫn còn nguyên, không thay đổi dù chỉ một mảy may .Chi thì khác, cô sắc lạnh, tỉnh táo, chủ động. Cô lặng lẽ lưu lại tin nhắn, ghi âm những lời ghen loạn, chụp lại hành động thô lỗ của Dũng chuẩn bị cho cú lật mặt hoàn hảo.

Đêm định mệnh.
Dũng uống rượu, đưa cô về, mặt đỏ gay, hơi rượu nồng nặc. Hắn ghen tuông vô cớ:

-"Đàn bà của tôi không được nhìn thằng khác. Cô nghe rõ chưa?" Hắn lao đến giật điện thoại, Linh Chi không né, cô bật màn hình lên, hiện rõ ảnh cưới năm xưa. Dũng đờ người, mồ hôi nạnh rịn ra hai bên Thái Dương

-"...Cô... Hà?".
Chi nhìn hắn bình thản như một người xa lạ.
-"Đúng .Là người vợ mà anh đánh suýt chết, người mất con người, anh đạp khỏi cuộc đời.

Dũng run bần bật:
-" Anh ...tưởng em đã ..."

-"Chết à"?.
Chi nhếch môi,ngày đó em cũng nghĩ mình sẽ chết thật.
Cô đặt chiếc USB lên bàn:
-"Trong này là bằng chứng anh bạo hành, đe dọa, cưỡng ép một khi gửi lên công an...anh không chỉ mất camera đâu. Anh mất hết" .

Dũng khụyu xuống tay ôm đầu: ,
-"Hà ... anh sai ...Nhưng anh yêu em. Anh tìm em hơn một năm trời, anh bỏ hết ...Em đi rồi anh mới biết mình mất cái gì.
Câu nói đó khiến lòng Chi xe lại. Không phải thương mà là thương cho chính cô ngày xưa. Người đã chờ mãi một câu xin lỗi nhưng không bao giờ có .

Cô khẽ nói :
-"Cảm ơn vì đã từng tìm ,nhưng cuộc đời tôi không còn thuộc về anh nữa".

Cô bước đi .Dũng gọi theo giọng vỡ vụn:
-" Hà ! Nếu sau này... em mệt quá... Em cứ gọi cho anh một lần thôi...".

Chi dừng lại một giây
-" Nếu anh thực sự thương một người phụ nữ nào thì đừng bao giờ đánh cô ấy thế là đủ ".

Cô rời khỏi hắn nhẹ như một hơi thở, không kiện không bốc phốt, không trả thù.
Bởi vì cô hiểu :

''Trả thù không phải là làm người khác đau, mà là không để họ làm mình đau thêm nữa''.
Tối đó, trong căn phòng nhỏ của mình, Linh Chi tháo đôi giày cao gót, thoa lại lớp son nhẹ rồi nằm xuống mỉm cười thật sâu, mình đã trở về với chính mình. Trong hồ sơ bệnh án năm nào có dòng :bệnh nhân bị tổn thương thể chất và tinh thần nghiêm trọng".

Nhưng nếu gặp Linh Chi bây giờ không ai biết cô đã bước ra từ địa ngục. Điều lớn nhất cô học được là :sống sót đôi khi là chiến thắng đẹp nhất.

Còn Quốc Dũng ngồi lặng trong gara tối, chai rượu lăn dưới đất, trên tay là những bức ảnh cưới đã cũ, góc ảnh bong tróc. Lần đầu tiên trong đời hắn hiểu có những mất mát không bao giờ mua lại được.

Từ hôm đó, Dũng không còn quát mắng bất kỳ người phụ nữ nào nữa, nhân viên, khách hàng hay người mẹ già ở nhà. Đó là cách duy nhất hắn có thể chuộc lỗi với một quá khứ mà hắn không thể sửa.