Về ra mắt gia đình anh, vừa vào mâm cơm mẹ anh nói: “Con lấy cho bác đôi đũa khác đi, đôi này lệch rồi”, tôi chỉ đáp lại đúng 4 chữ rồi xin phép ra về, để lại mẹ anh ngồi ch/ết lặng...



 Tôi và anh quen nhau hơn một năm. Anh là người điềm đạm, hiền lành, còn tôi xuất thân bình thường — bố mẹ làm công nhân, chẳng có gì nổi bật ngoài sự chân thành.

Anh nói:
– Mẹ anh hơi khó, nhưng em cứ tự nhiên, chỉ cần thật thà là mẹ quý liền.

Tôi tin anh.
Sáng hôm ấy, tôi dậy sớm, chọn bộ váy kín đáo, cầm giỏ quà nhỏ về ra mắt nhà anh.

Vừa bước vào nhà, mẹ anh liếc tôi một lượt, rồi chỉ khẽ gật đầu. Bữa cơm dọn ra, tôi cẩn thận gắp thức ăn mời từng người.
Bất ngờ, bà nhìn đôi đũa trên tay tôi, nói nhẹ nhưng sắc lạnh:
– Con lấy cho bác đôi đũa khác đi, đôi này lệch rồi.

Câu nói như dao cứa.
Anh cúi đầu im lặng. Tôi hiểu — “đôi đũa lệch” mà bà nói, không phải đôi đũa trên bàn, mà là tôi và con trai bà.

Không khí nặng nề đến mức nghe rõ cả tiếng tích tắc đồng hồ.
Tôi đặt nhẹ đôi đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt bà, khẽ mỉm cười, giọng bình tĩnh đến lạ:
– Đũa nào chẳng lệch.

Cả mâm cơm sững lại. Ba người đàn ông trong nhà không nói được lời nào.
Tôi cúi đầu, nói khẽ:
– Con xin phép. Cảm ơn bác đã tiếp con hôm nay.

Tôi bước ra khỏi căn nhà, nghe phía sau là tiếng ghế khẽ dịch, rồi im bặt.

Anh đuổi theo, hốt hoảng:
– Em đừng giận, mẹ anh không có ý đó đâu.
Tôi quay lại, cười buồn:
– Có chứ. Chỉ là anh không dám nói ra thôi.

Tối hôm đó, mẹ anh gọi điện. Giọng bà khàn đi:
– Câu con nói… làm bác nhớ lại mình ngày xưa. Hóa ra, bác cũng từng là “đũa lệch” trong mắt người khác.

Tôi không quay lại. Vì có những tổn thương không cần giải thích, chỉ cần rời đi là đủ.

Kết:
Hai năm sau, anh cưới người khác.
Đôi khi lướt mạng, tôi thấy ảnh cưới họ, lòng bình thản đến lạ.

“Đũa nào chẳng lệch” – lệch một chút cũng chẳng sao, miễn là người ta muốn cùng ăn chung mâm.
Chỉ tiếc, người bên tôi hôm ấy… lại không đủ can đảm để cầm đôi đũa đó đến cùng.