Nữ Tỷ Phú Tình Cờ Thấy Anh Xe Ôm Địu Đứa Con Đi Chở Khách, Bàng Hoàng Khi Biết Sự Thật Về Đứa Trẻ...




 Buổi sáng hôm đó trôi qua như bao buổi sáng khác.

Dòng người chen chúc trên những con đường quen thuộc. Tiếng còi xe, tiếng máy nổ, tiếng gọi nhau vội vã của những con người đang chạy đua với cuộc sống.

Trong một chiếc xe sang di chuyển chậm chạp giữa dòng xe, Nguyễn Minh An – nữ tỷ phú tự thân nổi tiếng – ngồi tựa lưng, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa kính.

Cô vừa trải qua một cuộc họp kéo dài. Đầu óc nặng trĩu. Trái tim trống rỗng.

Đã rất lâu rồi, Minh An không còn cảm thấy điều gì thực sự chạm tới mình.

Cho đến khi chiếc xe chợt thắng lại.

“Dừng xe,” cô nói, giọng thấp nhưng dứt khoát.

Tài xế giật mình, vội tấp vào lề.

Minh An nhìn thấy họ.

Một anh xe ôm đang chuẩn bị đón khách mới. Trên ngực anh, được địu bằng một chiếc khăn vải cũ bạc màu, là một đứa trẻ nhỏ, chừng hơn hai tuổi.

Đứa bé ngủ gật, đầu tựa vào lồng ngực người đàn ông. Mỗi lần xe chạy qua ổ gà, thân hình nhỏ bé ấy lại khẽ rung lên.

Người đàn ông cúi xuống, cẩn thận chỉnh lại chiếc khăn địu, bàn tay chai sạn nhưng động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Một cảnh tượng khiến Minh An không thể rời mắt.

Không phải vì nghèo.

Mà vì… cảm giác quen thuộc đến rợn người.

Cô hạ kính xe.

“Anh… chở khách mà phải địu con thế này sao?” Minh An hỏi.

Người đàn ông giật mình, quay lại. Khi thấy chiếc xe sang và người phụ nữ ngồi bên trong, anh lúng túng rõ rệt.

“Dạ… vâng,” anh đáp. “Không có ai trông cháu.”

“Vợ anh đâu?” cô hỏi tiếp.

Anh cúi đầu.

“Vợ tôi mất rồi.”

Câu trả lời ngắn ngủi khiến Minh An khựng lại.

Đứa trẻ chợt tỉnh giấc, mở đôi mắt to tròn. Ánh mắt ấy… khiến tim Minh An như bị bóp nghẹt.

Cô không biết vì sao, nhưng đôi mắt đó giống hệt em gái cô.

Đến mức đáng sợ.

“Cháu tên gì?” Minh An hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Dạ, bé tên An Khang.”

Cô siết chặt tay.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Hai tuổi rưỡi.”

“Cháu có bệnh gì không?”

Anh xe ôm im lặng một chút, rồi khẽ gật đầu.

“Tim bẩm sinh. Bác sĩ nói phải mổ sớm.”

“Chi phí?”

Anh cười buồn.

“Hơn một tỷ.”

Một tỷ.

Minh An thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Không phải vì số tiền.

Mà vì thời gian.

Hai năm rưỡi.

Cũng chính là khoảng thời gian… em gái cô biến mất.

Minh An nhìn đứa trẻ không chớp mắt.

Càng nhìn, cô càng thấy những chi tiết không thể là trùng hợp.

Chiếc lúm đồng tiền bên má trái.
Đôi lông mày cong nhẹ.
Cách đứa bé cau mày khi khó chịu.

Tất cả đều giống Nguyễn Minh Thư — em gái duy nhất của cô.

Em gái đã mất tích sau một mối tình đầy tai tiếng, bị gia đình từ mặt, rồi… bặt vô âm tín.

Minh An hít sâu.

“Anh cho tôi theo về nhà được không?” cô nói.

Anh xe ôm hoảng hốt.

“Dạ… chị là ai ạ?”

“Tôi không làm hại anh,” Minh An đáp. “Tôi chỉ cần xác nhận một chuyện.”

Anh do dự rất lâu.

Cuối cùng, anh gật đầu.

Căn phòng trọ nhỏ, ẩm thấp, chỉ vừa đủ kê một chiếc giường đơn và một bếp gas mini.

Đứa trẻ được đặt nằm xuống, ngủ lại ngay lập tức.

Anh xe ôm rót nước, tay run run.

“Chị… chị cần biết chuyện gì ạ?”

Minh An nhìn thẳng vào anh.

“Vợ anh… tên gì?”

Anh cúi đầu.

“Nguyễn Minh Thư.”

Thế giới của Minh An sụp đổ.

Cô ngồi phịch xuống ghế.

“Anh nói lại đi,” giọng cô run rẩy.

“Vợ tôi tên Minh Thư,” anh lặp lại. “Cô ấy mất khi sinh con… do biến chứng.”

Không khí đông cứng.

Minh An không khóc.

Cô không la hét.

Cô chỉ ngồi đó, nhìn đứa trẻ đang ngủ, tim đau đến mức không thở nổi.

“Anh gặp cô ấy ở đâu?” Minh An hỏi.

Anh xe ôm kể lại, giọng trầm xuống.

Nhiều năm trước, Minh Thư bỏ nhà đi sau khi bị gia đình từ chối. Cô sống chật vật, làm đủ nghề. Gặp anh – một người đàn ông nghèo nhưng tử tế.

Khi Minh Thư mang thai, cô không dám liên lạc với gia đình.

Cô chỉ nói một câu trước khi mất:

“Nếu một ngày có người tên Minh An tìm đến… hãy cho chị ấy biết… em xin lỗi.”

Minh An bật khóc nức nở.

Đứa trẻ không phải con cô.

Nhưng là máu mủ duy nhất còn lại của gia đình cô.

Là đứa trẻ mà cô đã vô tình bỏ lỡ suốt hai năm rưỡi.

Mọi chuyện sau đó diễn ra nhanh chóng.

Ca phẫu thuật được sắp xếp ngay trong tuần.

Chi phí không phải vấn đề.

Vấn đề là… đứa trẻ thuộc về ai?

Minh An không giành.

Cô không cướp.

Cô ngồi xuống trước mặt anh xe ôm, nói rõ ràng:

“Anh là cha của thằng bé. Không ai thay thế được anh.”

Anh nghẹn ngào.

“Nhưng tôi không cho nó được tương lai.”

Minh An lắc đầu.

“Anh cho nó tình yêu. Phần còn lại… tôi bù.”

Đứa trẻ sống.

Ca mổ thành công.

Lần đầu tiên, Minh An nghe thấy tiếng gọi:

“Cô ơi.”

Cô quay đi, che mặt khóc.

Nhiều năm sau, đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh.

Có một người cha chạy xe ôm, luôn đón con mỗi chiều.

Và một người dì là nữ tỷ phú, lặng lẽ đứng phía sau.

Không tranh giành.

Không phô trương.

Chỉ chuộc lại một lỗi lầm muộn màng.

Có những sự thật bị thất lạc cùng con người.

Nhưng định mệnh…
sẽ tìm cách đưa họ trở về.