Sáng nào chồng cũng lôi tôi ra đ/ánh vì không biết đẻ con trai... Cho đến 1 hôm, tôi ngất ngay giữa sân vì quá đau, anh ta đưa tôi đến bệnh viện và giả vờ như tôi bị ngã xuống cầu thang. Nhưng ai ngờ




 Sáng nào cũng vậy.

Chồng tôi lôi tôi ra giữa sân, đánh như trút giận chỉ vì một lý do duy nhất:
“Tao lấy mày về mà mày không biết đẻ con trai.”

Ban đầu là cái tát.
Sau là đạp, là đá.
Cuối cùng là những cú đánh không còn chừa chỗ kín.

Hàng xóm nghe thấy thì đóng cửa.
Mẹ chồng đứng trong nhà, niệm Phật.
Còn tôi, quen dần với việc co người chịu đòn, chỉ mong anh ta đánh nhanh để còn đứng dậy đi nấu cơm.

Tôi sinh được hai đứa con gái. Cả hai đều bị coi là “nợ”.
Mỗi lần nhìn thấy chúng, anh ta lại đánh tôi mạnh hơn, như thể lỗi nằm ở tôi.

Hôm đó cũng là một buổi sáng như mọi ngày.

Anh ta vừa đánh vừa chửi, tôi chỉ thấy tai ù đi, mắt tối sầm. Đến cú cuối cùng, tôi ngã gục xuống nền sân, không còn biết gì nữa.

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên băng ca. Chồng tôi đứng cạnh, mặt tỏ ra lo lắng hiếm hoi. Anh ta dặn bác sĩ rất nhanh:
“Vợ tôi trượt chân ngã cầu thang.”

Tôi không còn sức để nói.
Chỉ nhắm mắt.

Bác sĩ cho tôi đi chụp chiếu tổng quát vì nghi ngờ chấn thương nặng. Tôi được đẩy vào phòng, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu thẳng lên mặt.

Khoảng một tiếng sau, bác sĩ gọi chồng tôi ra ngoài trước.
Tôi nằm trong phòng, nhưng vẫn nghe được giọng nói ở hành lang.

Giọng bác sĩ trầm xuống:
“Anh có thể vào đây xem phim chụp không?”

Không có tiếng trả lời.

Chỉ vài phút sau, cửa phòng bật mở. Chồng tôi bước vào, mặt trắng bệch, tay cầm tấm phim X-quang, run đến mức không giữ nổi.

Anh ta nhìn tôi, môi mấp máy, nhưng không thốt ra được câu nào.

Bác sĩ theo sau, nói rất chậm, rất rõ:
“Chị đây bị chấn thương phần mềm do ngoại lực nhiều lần. Nhưng vấn đề chúng tôi muốn trao đổi là… kết quả khám bổ sung cho anh.”

Anh ta quay phắt lại:
“Khám… khám gì?”

Bác sĩ chỉ vào tấm phim và tập hồ sơ:
“Anh bị vô sinh bẩm sinh. Không có khả năng sinh con trai hay con gái.”

Căn phòng im phăng phắc.

Tôi mở mắt, nhìn lên trần nhà.
Trong đầu tôi trống rỗng, rồi sau đó là một cảm giác rất lạ — nhẹ đi.

Hóa ra, suốt bao năm tôi bị đánh đập, bị sỉ nhục, bị coi như đồ vô dụng…
lại vì một thứ lỗi không hề thuộc về tôi.

Chồng tôi đứng chết trân.
Tấm phim rơi xuống đất.
Anh ta lắp bắp:
“Không thể… không thể nào… chắc bác sĩ nhầm…”

Bác sĩ không tranh cãi. Chỉ nói thêm một câu:
“Hai đứa trẻ anh chị đang nuôi… không phải do chị ấy ‘không biết đẻ’. Mà là do anh không có khả năng sinh sản.”

Tối hôm đó, công an đến bệnh viện.
Bác sĩ là người gọi.

Những vết thương cũ mới trên người tôi không thể giải thích bằng một cú ngã cầu thang.

Chồng tôi bị mời đi làm việc ngay trong đêm.

Còn tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm, nằm trên giường bệnh mà không sợ sáng mai.

Có những sự thật không cần gào lên.
Chỉ cần một tấm phim,
là đủ để lật ngược cả một đời đổ tội.