Cậu bé con nhà giàu liên tục trêu chọc và tháo giày ném vào người phụ nữ nghèo trên máy bay, nhưng khi một tiếp viên hàng không can thiệp để cảnh cáo cậu ta thì bà mẹ cậu ta đã hét lên giận dữ, và rồi, chỉ 10 phút sau, 2 mẹ con đã phải trả giá..
Khoang hạng phổ thông hôm ấy đông nghẹt người.
Người phụ nữ nghèo ngồi sát cửa sổ, ôm chiếc túi vải cũ bạc màu, lưng khom xuống như cố thu mình lại để không làm phiền ai.Bỗng bốp!
Một chiếc giày trẻ con bay thẳng vào vai bà.
Bà giật mình, quay lại.
Cậu bé khoảng mười tuổi, ăn mặc toàn đồ hiệu, đang cười khúc khích.
Chưa kịp phản ứng, chiếc giày còn lại lại bị ném tới, lần này trúng thẳng vào ngực bà.
Bà không nói gì.
Chỉ lặng lẽ nhặt đôi giày lên, đặt xuống sàn, đẩy nhẹ về phía cậu bé.
Nhưng điều đó chỉ khiến cậu ta thích thú hơn.
“Ê bà kia, nhặt giỏi vậy thì nhặt tiếp đi!”
Cậu bé cười lớn, vươn chân đạp nhẹ vào túi đồ của bà.
Hành khách xung quanh bắt đầu khó chịu.
Một tiếp viên hàng không tiến lại, giọng nghiêm nghị:
“Em nhỏ, hành vi của em không phù hợp. Nếu còn tiếp diễn, chúng tôi buộc phải lập biên bản.”
Cậu bé chưa kịp phản ứng thì người mẹ đứng phắt dậy.
“Cô lấy quyền gì dạy con tôi?”
Giọng bà ta cao vút, sắc lẹm.
“Nó chỉ là con nít! Đi máy bay tôi trả tiền đàng hoàng, không phải đi ăn xin như mấy người rảnh rỗi này!”
Nói rồi, bà ta liếc thẳng vào người phụ nữ nghèo, ánh mắt đầy khinh miệt.
Khoang máy bay im phăng phắc.
Tiếp viên giữ bình tĩnh, nhắc lại quy định an toàn.
Nhưng người mẹ không dừng lại:
“Muốn làm lớn chuyện à? Gọi trưởng tiếp viên ra đây!”
Người phụ nữ nghèo cúi đầu.
Bà kéo chặt chiếc túi vải, khẽ nói, gần như thì thầm:
“Thôi… không sao đâu.”
Mười phút sau, khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, trưởng tiếp viên cùng hai nhân viên an ninh xuất hiện.
Họ không nhìn người phụ nữ nghèo.
Họ đứng trước mặt hai mẹ con nhà giàu.
“Xin mời bà và con ở lại sau khi hạ cánh để làm việc,” trưởng tiếp viên nói chậm rãi.
“Chúng tôi đã nhận được phản ánh chính thức từ nhiều hành khách, kèm video ghi lại toàn bộ sự việc.”
Người mẹ tái mặt.
“Video gì?”
Bà quay sang nhìn xung quanh — những chiếc điện thoại đã hạ xuống, nhưng ánh mắt mọi người thì không.
Chưa hết.
Trưởng tiếp viên nói tiếp, giọng không còn khách sáo:
“Và bà cũng nên biết, người phụ nữ bà vừa xúc phạm… là người được mời lên chuyến bay này theo diện hỗ trợ y tế đặc biệt. Bà ấy là người hiến tủy cho một bệnh nhi đang chờ ghép khẩn cấp.”
Khoang máy bay chết lặng.
Cậu bé ngừng cười.
Người mẹ lắp bắp, môi run lên nhưng không thốt nổi lời nào.
Máy bay hạ cánh.
Hai mẹ con bị mời ở lại cuối cùng.
Không còn sự kiêu căng. Không còn tiếng hét.
Người phụ nữ nghèo bước xuống trước.
Vẫn chiếc túi vải cũ.
Nhưng dáng lưng bà thẳng hơn.
Có những cái giá không phải trả bằng tiền.
Mà bằng sự xấu hổ trước chính con mình.
