Khi vợ ngỏ lời xin t/iền mua váy mặc trong tiệc sinh nhật con gái, người chồng đã ném chiếc thẻ ngân hàng lên bàn, thể hiện thái độ khinh miệt. Anh ta buông một câu đầy lạnh lùng, kèm theo lời lẽ miệt thị:




 Sáng hôm ấy, ánh nắng tháng Mười Tám rực rỡ len lỏi qua tấm rèm cửa lụa đắt tiền, nhưng không đủ sưởi ấm căn biệt thự rộng lớn đang chìm trong bầu không khí ngột ngạt. Bữa sáng diễn ra trong sự im lặng nặng nề, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ và tiếng thở dài khẽ khàng của Ánh, người vợ. Cô đưa mắt nhìn sang người chồng, Hoàng, đang chăm chú đọc tờ báo tài chính, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng như tạc tượng. Hôm nay là một ngày quan trọng: sinh nhật tròn 10 tuổi của bé Mai, cô con gái bé bỏng của họ.

Ánh hít một hơi sâu, bàn tay đặt trên đùi siết chặt. Cô đã tập dượt câu nói này cả đêm. “Anh Hoàng,” giọng cô run run nhưng cố giữ sự bình tĩnh, “Sinh nhật Mai tối nay, em muốn mua một chiếc váy mới. Lần này… em muốn mặc một chiếc thật đẹp để cùng con bé đón khách.” Cô ngừng lại, mỉm cười gượng gạo, “Dù sao cũng là tiệc lớn, bạn bè đối tác anh đến đông. Em muốn…”

Hoàng gấp tờ báo lại, động tác chậm rãi và dứt khoát, khiến tiếng giấy sột soạt như một lưỡi dao cứa vào sự im lặng. Anh không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không phía sau. “Váy?” Giọng anh trầm và đều đều, nhưng chứa đựng sự khinh miệt không thể che giấu. “Cô lại muốn mua váy mới? Với cái gu thẩm mỹ và cái dáng người của cô, tôi không nghĩ váy vóc có thể cứu vãn được sự tệ hại. Hay cô định mặc cái thứ lòe loẹt nào đó để mọi người bàn tán, rồi tôi lại phải nghe mấy lời mỉa mai sau lưng?”

“Hoàng, anh nói gì vậy?” Ánh cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, như có một tảng băng vừa vỡ tan trong lồng ngực. Cô ngước nhìn đôi mắt sắc lạnh của anh. “Em chỉ muốn tươm tất, không phải vì em, mà là vì… danh dự của anh. Em là vợ anh.”

Hoàng bật cười, một tiếng cười khô khốc, không có chút vui vẻ nào. “Danh dự của tôi, Ánh à? Cô nghĩ cái danh vợ chồng này còn có thể cứu vãn được điều gì sao? Danh dự của tôi nằm ở khối tài sản kếch xù và những mối quan hệ mà tôi tạo dựng, không phải ở cô. Mấy năm nay, cô chỉ giỏi làm mất mặt tôi. Cứ nhìn cô xem, đầu tắt mặt tối, luộm thuộm, chẳng khác nào… một con lợn xề chỉ biết ăn và đẻ, mà lại còn đòi váy với vóc.”

Lời nói tàn nhẫn ấy như một chiếc búa giáng mạnh vào tâm can Ánh. Mọi nỗ lực, mọi hy sinh cô dành cho gia đình này, cho sự nghiệp của chồng, đều bị anh ta phủ nhận bằng một phép so sánh tàn khốc và hằn học đến thế. Đôi mắt Ánh đỏ hoe, nhưng cô không cho phép nước mắt rơi. Không bao giờ trước mặt người đàn ông này. Cô siết chặt tay đến mức móng tay găm vào da thịt.

“Vậy ra, trong mắt anh, em chỉ là một ‘con lợn xề’?” Giọng Ánh vẫn cố giữ sự sắc lạnh, mặc dù bên trong cô đang vỡ vụn. “Phải, tôi thừa nhận, tôi không còn là cô gái mảnh mai mười năm trước, nhưng tôi đã sinh cho anh một cô con gái đáng yêu, tôi đã quán xuyến gia đình, lo lắng cho anh từng bữa ăn giấc ngủ, từng cái cà vạt. Anh có nhớ không, những năm đầu anh lập nghiệp, ai đã bán đi món trang sức duy nhất để anh có tiền xoay sở? Anh đã từng hề thề những gì?”

Hoàng đứng phắt dậy, đẩy chiếc ghế ra sau tạo nên tiếng động lớn. “Đủ rồi!” anh gằn giọng, đôi mắt tóe lửa. “Cô đừng nhắc lại mấy chuyện cũ rích đó, nó đã được trả công gấp trăm lần rồi! Cô nghĩ cô là ai mà cứ mang cái ơn huệ nhỏ nhoi đó ra để đeo bám tôi mãi thế? Cô đã được hưởng thụ cuộc sống vương giả này đủ rồi. Đừng ra vẻ thánh thiện.” Anh tiến đến bên bàn, lục trong ví lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng bạch kim, không thèm nhìn, ném mạnh xuống mặt bàn đá cẩm thạch. Chiếc thẻ trượt đi một quãng rồi dừng lại ngay sát mép bàn, ánh lên sự lạnh lẽo và vô cảm.

“Cầm lấy!” Hoàng nghiến răng. “Muốn mua váy thì mua, bao nhiêu tùy ý. Nhưng nghe cho rõ đây: Mua cái nào cho tử tế, đừng làm mất mặt tôi!

” Anh nhấn mạnh từng chữ, giọng nói như một mệnh lệnh tuyệt đối. “Tối nay, cô phải thể hiện sự sang trọng, quý phái, xứng đáng với địa vị của tôi. Đừng biến mình thành một trò cười cho thiên hạ. Tự lo liệu đi. Tôi có việc.” Nói rồi, anh quay lưng, bước nhanh ra khỏi phòng ăn mà không thèm nhìn lại gương mặt đang tái mét của vợ mình.

Ánh ngồi đó, bất động. Tiếng động cơ xe hơi rồ lên ngoài cổng, rồi vụt đi, để lại một khoảng lặng đau đớn. Cô nhìn chiếc thẻ ngân hàng nằm cô độc trên mặt bàn, cảm giác không phải là sự giải thoát, mà là một sự sỉ nhục tột độ. Đây không phải là tiền, đây là một lời phán xét, là sự định giá cho cuộc hôn nhân và giá trị bản thân cô. Cô không đáng giá một lời nói tử tế. Cô chỉ là một món trang sức lỗi thời cần được thay thế, hoặc chí ít là được đánh bóng tạm thời để làm vừa lòng chủ nhân. Nước mắt không rơi, nhưng trái tim cô như đã bị đông cứng thành một khối băng sắc nhọn.

Ánh bước vào trung tâm thương mại cao cấp. Dù cầm trong tay chiếc thẻ không giới hạn, cô lại thấy mình nghèo nàn hơn bao giờ hết. Cô đi qua những cửa hàng lấp lánh, ngắm nhìn những bộ cánh xa hoa được trưng bày sau lớp kính trong suốt, nhưng chúng chỉ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô đã từng là một cô gái yêu thời trang, luôn tràn đầy sức sống. Giờ đây, đứng trước tấm gương trong phòng thử đồ, Ánh thấy một người phụ nữ hoàn toàn khác: đôi mắt mệt mỏi, gương mặt hằn lên những vết lo toan, và một cơ thể đã thay đổi quá nhiều sau hai lần sinh nở và mười năm làm vợ hiền mẹ đảm.

“Chị ơi, chiếc váy này màu đỏ rượu vang, rất hợp với màu da của chị. Nó sẽ giúp chị trở nên rạng rỡ và quyền lực hơn,” cô nhân viên bán hàng trẻ trung, duyên dáng hồ hởi giới thiệu một chiếc đầm dạ hội cúp ngực, đính kết tinh xảo. Ánh mặc thử. Chiếc váy đẹp thật, ôm sát cơ thể, nhưng nó lại phơi bày tất cả những khuyết điểm mà cô muốn giấu đi. Nó không làm cô thấy tự tin, mà chỉ khiến cô nhớ đến lời mỉa mai của Hoàng:

“Xấu như con lợn xề mà còn váy với vóc.”

Cô lập tức cởi ra. “Không, chiếc này không hợp,” cô nói khẽ, giọng đầy mệt mỏi. Cô hiểu, vấn đề không phải ở chiếc váy. Vấn đề nằm ở sự tự ti và sự tổn thương đã ăn sâu vào tâm hồn cô.

Cô tiếp tục thử, hết chiếc này đến chiếc khác. Váy đen sang trọng, váy vàng lộng lẫy, váy xanh ngọc quý phái… Mỗi chiếc váy đều là một bộ giáp đắt tiền, nhưng không có bộ giáp nào đủ sức che chở cho trái tim đang rỉ máu của cô. Cuối cùng, cô bước vào một cửa hàng chuyên về đồ thiết kế riêng, nơi chỉ phục vụ những khách hàng khó tính nhất. Cô nhìn thấy một chiếc đầm nhung màu xanh đậm, cắt may tinh tế, cổ thuyền đơn giản nhưng tôn lên vẻ thanh thoát, có tay dài và độ phồng vừa phải ở chân váy, che đi những phần cơ thể cô tự ti.

Cô nhân viên tên là Linh, một cô gái có ánh mắt tinh tế, nhìn Ánh và khẽ mỉm cười. “Chị Ánh, chị đã thử rất nhiều kiểu, nhưng em thấy chị vẫn đang tìm kiếm một thứ gì đó khác. Chị có thể cho em biết, tối nay chị muốn mọi người nhìn thấy điều gì ở chị không?”

Ánh quay lại, bất ngờ trước câu hỏi đi thẳng vào vấn đề. Cô nhìn Linh, rồi nhìn vào chiếc váy xanh đậm kia. Cô không muốn họ thấy sự giàu có, cũng không muốn thấy sự quyến rũ. Cô muốn họ thấy… một người phụ nữ. Một người phụ nữ có giá trị, độc lập, không phải là cái bóng của chồng.

“Tôi muốn mọi người thấy tôi… tôi không mất mặt,” Ánh nói, giọng cô nghẹn lại. “Tôi muốn họ thấy… tôi không phải là ‘trò cười’.”

Linh im lặng một lát, sau đó dịu dàng lấy chiếc váy xanh đậm xuống. “Chiếc này là lựa chọn tuyệt vời. Nó không khoa trương, nhưng lại toát lên sự quý phái và nội lực từ bên trong. Nó che đi những gì chị muốn giấu, nhưng lại làm nổi bật những điều chị nên tự hào: sự thanh lịch, sự điềm tĩnh và kinh nghiệm của một người phụ nữ trưởng thành.” Linh nhìn sâu vào mắt Ánh, “Và chị à, không ai là ‘trò cười’ cả.

Giá trị của chị không nằm ở chiếc váy hay lời nói của bất kỳ ai khác.”

Lời động viên chân thành của Linh như một dòng nước ấm chảy vào vết thương. Ánh hít sâu, cảm thấy một chút sức mạnh đang quay trở lại. Cô bước vào phòng thử đồ lần cuối. Khi cô bước ra với chiếc váy xanh đậm, chiếc váy không làm cô biến thành một người khác, mà nó giúp cô tìm lại được chính mình, phiên bản điềm tĩnh và mạnh mẽ hơn.

Hoàng trở về nhà vào lúc 6 giờ tối, chỉ còn hai tiếng nữa là tiệc bắt đầu. Anh bước vào phòng ngủ, tháo cà vạt, và thấy Ánh đang ngồi trước bàn trang điểm. Anh nhìn lướt qua cô, ánh mắt dừng lại ở chiếc váy nhung xanh đậm. Nó không quá đắt tiền hay lộng lẫy như những chiếc váy anh tưởng tượng, nhưng nó có một vẻ đẹp trầm tĩnh, thu hút.

“Cái váy này… cũng được,” Hoàng buông một câu nhận xét hờ hững. “Ít ra cũng không quá lố lăng.”

Ánh quay lại, khuôn mặt cô đã được trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt cô lại sáng lấp lánh một cách kỳ lạ. Cô không đáp lại lời anh khen không trọn vẹn. Cô chỉ nhìn thẳng vào anh, nụ cười nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Chiếc váy này hợp với em,” cô khẳng định, không phải dò hỏi ý kiến.

“Hợp? Cô lúc nào cũng chỉ biết dùng từ ‘hợp’ rẻ tiền đó. Vợ của Hoàng Vỹ (tên đầy đủ của Hoàng) phải là người nổi bật nhất,” Hoàng bắt đầu cằn nhằn, “Tôi đã nói rồi, phải nổi bật! Cô phải là tấm danh thiếp hoàn hảo cho tôi.”

Ánh đứng dậy, bước đến gần anh. “Anh Hoàng,” cô gọi tên anh, giọng nói chậm rãi, rõ ràng, không còn sự run rẩy và cầu xin buổi sáng. “Đủ rồi. Đủ rồi, những lời sỉ nhục của anh. Anh muốn một người vợ là ‘tấm danh thiếp hoàn hảo’? Vậy thì anh đã có. Em là Ánh, mẹ của con gái anh, người đã cùng anh đi qua mọi thăng trầm. Em không phải là món đồ trang sức để anh trưng bày, và càng không phải là tấm danh thiếp để anh tùy ý in ấn, chà đạp.

Khuôn mặt Hoàng biến sắc. Đây không phải là người vợ cam chịu, khóc lóc mà anh vẫn thường thấy. “Cô đang nói cái gì vậy? Cô dám lên giọng với tôi?”

“Em đang nói sự thật,” Ánh nhún vai, đầy vẻ thách thức. “Anh đã cho em tiền, em đã mua váy. Em đã thực hiện yêu cầu của anh: ‘Mua cái nào cho tử tế’. Và chiếc váy này… hoàn toàn tử tế. Tối nay, em sẽ là mẹ của Mai, em sẽ là cô Ánh mà bạn bè và đối tác của anh từng biết đến. Em sẽ không làm mất mặt anh, nhưng em cũng sẽ không làm mất đi phẩm giá của mình nữa.”

Hoàng Vỹ ngỡ ngàng. Sức mạnh trong giọng nói của Ánh khiến anh cảm thấy có điều gì đó đang sụp đổ. Anh đã quen với việc coi thường cô, quen với sự im lặng và phục tùng của cô.

“Cô… cô đã thay đổi,” anh lắp bắp.

“Không, anh Hoàng,” Ánh cười buồn, “Em chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là, em đã chấp nhận sự thật đau đớn rằng anh đã không còn là người đàn ông đã hứa yêu thương và trân trọng em nữa. Anh đã giết chết tình yêu đó bằng những lời lẽ cay độc của mình. Hôm nay, em chỉ đang sống lại thôi. Em phải sống lại, vì Mai.”

Đó chính là khoảnh khắc đẩy cao trào: người vợ yếu đuối, nhẫn nhịn đã dùng sự điềm tĩnh và lý lẽ để chống lại sự áp bức tinh thần của người chồng.

Tiệc sinh nhật bắt đầu. Bé Mai, lộng lẫy trong chiếc váy công chúa hồng, chạy đến ôm chầm lấy Ánh. “Mẹ ơi, mẹ đẹp quá! Chiếc váy của mẹ thật tuyệt!” Lời khen chân thành của con gái khiến Ánh thấy ấm áp hơn mọi lời ngợi ca của thế gian.

Hoàng Vỹ, trong bộ vest đắt tiền, bắt đầu giao thiệp. Anh tỏ ra lịch lãm, quyền lực, nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Ánh. Cô không đứng sát bên anh như thường lệ. Cô đứng giữa vòng vây của các bà vợ đối tác, những người từng dè bỉu cô. Nhưng hôm nay, cô tỏa ra một khí chất khác biệt.

“Ánh, lâu rồi không gặp. Chiếc váy này của cô… rất đặc biệt,” Bà Minh, vợ của đối tác lớn nhất của Hoàng, tiến đến gần. Bà Minh vốn nổi tiếng là người hay mỉa mai, và Ánh đã chuẩn bị tinh thần cho một lời châm chọc nữa.

“Cảm ơn chị Minh,” Ánh mỉm cười, bình thản. “Em thấy nó hợp với không khí trang trọng của buổi tiệc.”

“Hợp là một chuyện,” Bà Minh nói, giọng kéo dài đầy ẩn ý, “Chiếc váy này không hề phô trương, nhưng nó lại khiến người ta không thể rời mắt. Nó có vẻ gì đó… rất khác so với phong cách trước đây của cô. Rất thanh lịch, không hề cố gắng.”

Câu nói này, dù là lời khen, nhưng cũng mang ý châm biếm sâu cay. Nó ngầm so sánh cô Ánh luộm thuộm trước đây với cô Ánh hiện tại. Nhưng Ánh không hề nao núng. Cô đã vượt qua những lời lẽ độc địa hơn của chính chồng mình.

“Cảm ơn chị đã nhận xét,” Ánh đáp lại, ánh mắt kiên định. “Đúng vậy, em đang thay đổi. Sau cùng, một người phụ nữ không thể mãi mãi là cái bóng của chồng mình, đúng không ạ? Ai rồi cũng phải học cách tỏa sáng bằng chính ánh sáng của mình.

Bà Minh bất ngờ trước sự đáp trả sắc bén và đầy tự tin của Ánh. Bà ta chỉ có thể cười gượng gạo rồi lảng sang chuyện khác. Hoàng Vỹ đứng gần đó, nghe rõ mọi chuyện. Anh thấy sự thay đổi rõ rệt của Ánh, thấy cô không còn là người phụ nữ sợ sệt mà anh dễ dàng thao túng. Cô giờ đây là một đối thủ… hoặc là một người xa lạ.

Đêm hôm đó, sau khi khách khứa đã về hết, căn nhà lại chìm vào sự im lặng. Hoàng Vỹ đứng trước ban công, nhìn xuống thành phố lấp lánh. Anh thấy một sự trống rỗng lớn lao trong lòng. Ánh bước vào phòng khách, thấy chiếc thẻ ngân hàng vẫn nằm trên bàn nơi Hoàng đã ném nó xuống buổi sáng. Cô nhặt nó lên.

“Anh Hoàng,” Ánh gọi, giọng cô giờ đây đã không còn chút cảm xúc nào, chỉ có sự mệt mỏi cùng cực. “Chiếc váy này em đã mua hết 300 triệu đồng. Nhưng giá trị của nó không nằm ở số tiền, mà nằm ở sự dũng cảm em đã phải dùng để đối diện với chính em và những lời nói của anh.”

Hoàng quay lại, “Cô muốn gì? Muốn tôi xin lỗi sao? Không đời nào. Tôi nói sự thật. Cô đã quá buông thả bản thân.”

“Xin lỗi? Anh nghĩ lời xin lỗi của anh có thể xóa đi vết thương anh đã gây ra suốt bao năm qua sao?” Ánh đặt chiếc thẻ lên bàn. “Em không cần lời xin lỗi của anh. Em chỉ muốn anh hiểu rõ một điều: Em đã hết giới hạn chịu đựng rồi.

Hoàng bước đến gần, khuôn mặt anh đầy sự tức giận và kiêu ngạo. “Cô đang hăm dọa tôi sao? Cô nghĩ rời bỏ tôi, cô sẽ sống nổi? Cô nghĩ cô có thể tự lo cho mình và con gái với những kỹ năng ‘nội trợ’ vô giá trị đó?”

“Đúng vậy,” Ánh cười, một nụ cười đầy đau đớn nhưng không hề nao núng. “Đúng là em không có gì. Em đã vì anh mà từ bỏ công việc, từ bỏ đam mê. Nhưng em có một điều mà anh không bao giờ có: Sự tự trọng.

“Anh hãy nhìn lại mình đi. Anh sống trong sự giàu có, quyền lực, nhưng anh lại nghèo nàn trong tình cảm. Anh đã bóp méo lời thề ‘yêu thương và tôn trọng’ mà anh đã trao cho em. Hôm nay anh ném chiếc thẻ, sỉ nhục em. Ngày mai, anh sẽ sỉ nhục con gái. Em sẽ không để điều đó xảy ra.”

Hoàng Vỹ cảm thấy như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Lời nói của cô không còn mang tính trách móc, mà là một sự chia cắt dứt khoát.

“Vậy cô muốn gì? Ly hôn?” anh hỏi cộc lốc, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu sợ hãi. Anh không thể mất cô, không phải vì tình yêu, mà vì cô là người duy nhất hiểu rõ mọi ngóc ngách trong công việc và cuộc sống của anh.

“Em không nói ly hôn,” Ánh nhìn sâu vào mắt anh. “Em muốn sự tôn trọng. Em muốn anh đối xử với em như một người vợ, một người mẹ, một con người. Nếu anh không thể, nếu anh tiếp tục dùng lời lẽ độc ác đó để kiểm soát và hạ nhục em, thì dù em có sống trong căn nhà này, chúng ta cũng đã ly hôn rồi. Em sẽ dọn ra ngoài, em sẽ tự gây dựng lại sự nghiệp của mình, em sẽ tự lo cho Mai. Anh hãy nhớ lấy, anh có thể cướp đi mọi thứ của em, trừ quyền được sống một cách có giá trị.

Hoàng Vỹ đứng sững sờ. Anh đã chiến thắng bao nhiêu đối thủ trên thương trường, nhưng hôm nay, anh thua cuộc trước người vợ mà anh coi là yếu đuối.

Vài tuần sau, không khí trong nhà đã thay đổi hoàn toàn. Ánh không còn phục tùng, không còn né tránh. Cô bắt đầu học lại, tìm lại các mối quan hệ cũ. Cô mở một tiệm thiết kế thời trang nhỏ, kết hợp gu thẩm mỹ tinh tế và kinh nghiệm làm nội trợ để tư vấn phong cách sống. Cô sống có mục đích, có niềm vui, và điều đó khiến cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.

Hoàng Vỹ ban đầu vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng anh không còn buông lời cay nghiệt nữa. Anh thấy ánh mắt rạng rỡ của con gái khi Mai hào hứng kể về cửa hàng của mẹ. Anh thấy sự thay đổi của Ánh: cô không còn cố gắng làm hài lòng anh, mà làm hài lòng chính mình. Và điều đó, lạ lùng thay, lại khiến anh thấy cô quyến rũ và đáng kính trọng hơn.

Một đêm, Ánh về muộn sau buổi khai trương nhỏ. Cô thấy Hoàng đang ngồi đợi ở phòng khách.

“Em về rồi,” cô nói, vẫn giữ sự xa cách.

Hoàng đứng dậy. Anh tiến lại gần cô. Lần này, anh không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy, chỉ còn sự mệt mỏi và một chút hối lỗi vụng về.

“Ánh, anh… anh xin lỗi,” anh nói, giọng anh trầm hẳn. Đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, anh nói lời xin lỗi với cô. “Anh đã quá tồi tệ. Anh đã bị sự thành công làm cho mù quáng, làm cho anh nghĩ rằng tiền bạc có thể cho anh quyền được sỉ nhục người khác, đặc biệt là người thân của mình. Anh đã làm tổn thương em rất nhiều.”

Ánh nhìn anh, không đáp lại ngay. Cô đã chờ đợi lời này quá lâu, đến mức giờ đây, cô gần như không còn cảm thấy gì.

“Em không cần lời xin lỗi, Hoàng,” cô nói, đôi mắt cô thoáng buồn. “Em cần sự thay đổi. Em cần người chồng mà em đã từng yêu thương, người đã từng trân trọng em. Anh có thể làm được điều đó không?”

Hoàng nắm lấy tay cô, một hành động mà anh đã không làm trong nhiều năm. “Anh không hứa sẽ hoàn hảo ngay lập tức, nhưng anh sẽ cố gắng. Anh không muốn mất em và Mai. Anh đã thấy em thay đổi. Em đã cho anh thấy giá trị của em, không phải bằng tiền, mà bằng phẩm giá. Xin em… cho anh một cơ hội để sửa chữa. Cho anh cơ hội để học lại cách làm chồng, làm cha.”

Ánh rút tay lại. Cô biết, để tha thứ cho một vết thương sâu như thế, cần rất nhiều thời gian và bằng chứng.

“Em sẽ ở lại, vì Mai, và vì em vẫn hy vọng vào những điều tốt đẹp,” Ánh nói. “Nhưng mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Không có áp bức, không có sỉ nhục. Chúng ta sẽ là hai người trưởng thành, tôn trọng nhau, cùng xây dựng lại gia đình này, nếu anh thực sự muốn.”

Hoàng gật đầu, ánh mắt anh lần đầu tiên sau nhiều năm, không còn sự khinh miệt mà thay vào đó là sự chân thành và biết ơn.