Chồng é/p tôi ra đi tay trắng, con gái 5 tuổi lại hỏi luật sư: “Chú luật sư ơi, con có thể cho chú xem đoạn video ba chơi trò chơi với cô kia không?” Luật sư gật đầu. Vi/deo vừa phát, cả phòng xử lập tức chìm vào im lặng.
Tôi kết hôn với Vinh khi vừa hai mươi sáu tuổi. Anh là người đàn ông điềm đạm, thành đạt, và trong mắt tôi lúc ấy, anh hội đủ mọi tiêu chuẩn của một người chồng lý tưởng. Chúng tôi có một bé gái – con bé tên Lam, năm nay năm tuổi, lanh lợi và ngoan ngoãn đến mức ai gặp cũng yêu.
Nhưng hạnh phúc đôi khi chỉ là một lớp sơn mỏng. Từ khi Vinh mở rộng công việc và bắt đầu giao du với nhiều người mới, anh thay đổi. Lạnh lùng hơn. Ít nói hơn. Và ngày càng xa mẹ con tôi.
Tôi không phải người đa nghi. Nhưng ai cũng có giới hạn.
Một đêm, khi tôi mở máy tính của anh để gửi tài liệu công việc cho khách hàng mà anh nhờ, cửa sổ tin nhắn từ một người phụ nữ lạ bất ngờ hiện lên. Cô ta gọi anh là “anh yêu”, còn hứa sẽ “qua đêm nay”.
Tôi chết lặng. Tay run đến mức không đánh nổi một ký tự.
Tôi không làm ầm. Không khóc lóc. Chỉ lặng lẽ lưu lại tất cả tin nhắn, rồi âm thầm thu thập bằng chứng suốt nhiều tháng. Tôi không muốn tin chồng ngoại tình. Nhưng bằng chứng cứ ngày một nhiều, rõ ràng đến tàn nhẫn.
Rồi một ngày, Vinh đột ngột ném vào mặt tôi một bộ hồ sơ ly hôn.
“Chúng ta không hợp nữa. Em ký đi. Nhà và xe anh đứng tên, nên em ra đi tay trắng.”
Tôi nhìn anh, nụ cười nhạt đến khó tin:
“Anh nghĩ em sẽ ký à?”
Vinh khoanh tay, giọng lạnh như thép:
“Em có gì để chống lại anh? Tài sản này trước khi cưới anh đã có. Em không có thu nhập cao, không đóng góp gì đáng kể. Nếu em muốn nuôi con, càng không có phần đâu.”
Tôi nhìn vào đôi mắt người từng thề sẽ bảo vệ mình suốt đời mà thấy… xa lạ đến đáng sợ.
Phiên tòa tranh chấp ly hôn diễn ra vào một buổi sáng trời u ám. Tôi ngồi một bên, Vinh ngồi bên kia cùng luật sư của anh – một gương mặt sắc lạnh, nhìn tôi như nhìn kẻ ăn bám.
Luật sư bên tôi là chú Hòa, người hiền lành và cực kỳ có tâm. Chú biết tôi chịu đựng thế nào, và chú nói:
“Cháu không cần đánh trả hung dữ. Cháu chỉ cần sự thật.”
Vinh thì khác. Anh ta muốn mọi thứ thật nhanh, thật sạch, thật gọn – để anh ta và cô nhân tình công khai danh chính ngôn thuận.
Phiên xử bắt đầu.
Luật sư của Vinh đứng lên trình bày trước:
“Thưa hội đồng xét xử, thân chủ của tôi mong muốn ly hôn trong hòa bình. Tài sản hình thành trước hôn nhân nên thuộc về anh ấy. Về quyền nuôi con, anh ấy cho rằng chị Lan – vợ anh – không đủ điều kiện tài chính và ổn định để nuôi dưỡng.”
Tôi siết chặt hai tay. Tôi có việc làm, dù thu nhập không cao bằng chồng, nhưng tôi chưa bao giờ để con thiếu thốn điều gì.
Luật sư của tôi phản bác:
“Thưa hội đồng, chúng tôi có bằng chứng chứng minh lý do ly hôn thực chất bắt nguồn từ hành vi ngoại tình kéo dài của anh Vinh. Điều đó có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quyền nuôi con và phân chia tài sản theo luật.”
Vinh bật cười:
“Cô có bằng chứng à? Đưa ra xem.”
Tôi không nói gì. Chú Hòa đặt tay lên vai tôi để trấn an.
Chúng tôi đã chuẩn bị tất cả. Nhưng còn một điều không ai biết… một nhân chứng đặc biệt mà chính tôi cũng không ngờ tới.
Hội đồng xét xử yêu cầu tạm nghỉ mười phút để xem xét tài liệu. Tôi bước ra ngoài, thì thấy con bé Lam đang ngồi ghế chờ với bà ngoại. Nó chạy đến ôm chân tôi:
“Mẹ ơi, ba có còn chơi với con không?”
Tim tôi thắt lại:
“Con đừng lo. Mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Nhưng rồi Lam kéo tay áo tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, nhỏ nhẹ hỏi:
“Mẹ ơi… con nói chuyện với chú luật sư được không?”
Tôi bất ngờ. Con bé mới năm tuổi. Nó biết gì mà nói?
Tôi cúi xuống:
“Con muốn nói gì hả Lam?”
Lam lí nhí:
“Con có cái này… tối qua con xem lại video ba quay trong máy con, ba nói con đừng cho mẹ biết. Nhưng con thấy buồn…”
Video?
Tim tôi như có ai bóp mạnh. Con bé lấy điện thoại đồ chơi của nó – loại có thẻ nhớ và camera nhỏ. Hóa ra Lam vẫn thường lén quay những khoảnh khắc trong nhà làm kỷ niệm.
Con bé nói rất nhỏ:
“Trong đó có ba… với cô kia… ba bảo con chơi trò im lặng, để ba còn chơi trò khác với cô đó.”
Tôi tái mặt. Không ngờ sự thật lại chua chát đến mức này.
Luật sư Hòa bước đến:
“Lam, con muốn đưa chú xem video không?”
Con bé gật đầu.
Và cuộc đời tôi rẽ sang hướng khác từ giây phút ấy.
Khi phiên xử tiếp tục, luật sư Hòa đứng dậy xin trình bày:
“Thưa hội đồng xét xử, thân chủ của tôi là người tôn trọng gia đình. Nhưng chúng tôi vừa nhận được một bằng chứng quan trọng – do chính con gái của hai bên cung cấp.”
Cả phòng xử xôn xao.
Vinh nhíu mày:
“Bằng chứng gì? Không có quyền cho trẻ con tham gia lung tung!”
Chủ tọa trầm giọng:
“Đề nghị giữ trật tự. Nếu chứng cứ hợp pháp, tòa sẽ xem xét.”
Luật sư Hòa cúi xuống nói với Lam:
“Lam, con nói đi.”
Con bé rụt rè đứng lên, hai tay nắm vạt áo mẹ, nhưng giọng nói lại rõ ràng một cách lạ kỳ:
“Chú luật sư ơi, con có thể cho chú xem đoạn video ba chơi trò chơi với cô kia không?”
Cả phòng xử lập tức im bặt.
Vinh mặt tái mét.
Chủ tọa nhìn sang:
“Luật sư, video đó có ở đây không?”
Luật sư Hòa gật đầu, đưa chiếc thẻ nhớ đã sao lưu từ điện thoại đồ chơi của Lam.
Video được chiếu lên màn hình lớn trong phòng xử.
Và ngay giây đầu tiên, cả căn phòng như đóng băng.
Trong video, Lam – giọng nói non nớt, vui vẻ – quay cảnh ba của nó cùng một người phụ nữ trẻ loạng choạng trên sofa. Họ ôm hôn thắm thiết, gần như không để ý đứa trẻ đang đứng sát bên. Vinh giật mình quay ra camera, nạt lớn:
“Lam! Ba đã nói con đừng quay rồi mà!”
Cô nhân tình khi ấy còn cười khúc khích:
“Trời, để con bé quay tí cũng đâu sao.”
Video tiếp tục ghi lại cảnh Vinh đưa tiền cho cô ta, nói rằng:
“Vợ anh mà biết thì chết. Cứ giữ kín chuyện này.”
Rồi anh quay sang Lam:
“Nếu con nói với mẹ, ba sẽ giận con.”
Tôi nghe tiếng con bé trong video:
“Ba đừng giận con. Con thương mẹ mà…”
Chỉ thế thôi.
Nhưng căn phòng xử như chết lặng.
Không ai thở.
Không ai nói.
Không ai dám chớp mắt.
Vinh cúi gằm mặt, mồ hôi chảy dài xuống cổ. Luật sư của anh thì hoảng hốt, không biết phải xoay sở làm sao.
Chủ tọa gõ búa:
“Đề nghị anh Vinh giải thích.”
Vinh lắp bắp như đứa trẻ bị phát hiện làm điều xấu:
“Tôi… tôi say… tôi không nhớ… Chỉ là… hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm?” – Chủ tọa nhấn mạnh – “Anh ngoại tình ngay trước mặt con, còn đe dọa con bé để giữ bí mật. Anh nghĩ đó là hiểu lầm?”
Một giọng phụ nữ từ hàng ghế sau vang lên, chính là bà ngoại của Lam:
“Thưa quý tòa, chính tôi là người thấy cháu bé khóc đêm hôm qua. Cháu nói ba bảo cháu phải im lặng nếu không ba sẽ không thương cháu nữa.”
Tiếng sụt sùi vang lên khắp phòng.
Luật sư của Vinh đứng không vững.
Phiên xử kết luận sau gần hai tiếng tranh luận:
Quyền nuôi con: trao hoàn toàn cho tôi.
Vinh phải cấp dưỡng hằng tháng theo mức thu nhập của anh.
Tài sản dù hình thành trước hôn nhân nhưng được sử dụng chung trong thời gian dài, có đóng góp gián tiếp của vợ trong chăm sóc gia đình, nên chia theo tỉ lệ hợp lý. Tôi không ra đi tay trắng.
Ngay khi chủ tọa tuyên bố kết quả, Vinh đập bàn đứng dậy:
“Đây là tòa thiên vị!”
Chủ tọa chỉ lạnh lùng đáp:
“Không ai thiên vị. Tất cả là do hành vi của anh.”
Vinh nhìn tôi, ánh mắt đầy tức tối, xen lẫn thất bại.
Còn Lam thì chạy đến ôm chân tôi, nói nhỏ:
“Mẹ ơi, con xin lỗi vì con quay video…”
Tôi quỳ xuống ôm lấy con:
“Không, Lam. Nhờ con mà mẹ con mình được tự do.”
Con bé ngước đôi mắt trong veo, hỏi:
“Mẹ ơi, từ nay ba có thương con nữa không?”
Tôi nghẹn lại. Nhưng tôi đã mỉm cười, lau nước mắt trên má con:
“Mẹ sẽ thương con gấp đôi. Ba… rồi một ngày, nếu ba biết sai, ba sẽ tự quay lại với con.”
Con bé ôm tôi thật chặt.
Và trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng… có những sự thật đau đớn, nhưng nhờ dũng cảm đối mặt, ta mới tìm lại được công bằng.
Đôi khi, người cứu ta không phải luật sư, không phải bằng chứng, mà chính là một đứa trẻ năm tuổi – cầm trong tay một chiếc điện thoại đồ chơi, và một trái tim không biết nói dối.
