Làm mất lòng cấp trên, tôi bị điều xuống làm bảo vệ gác cổng. Cho đến khi Phó chủ tịch mới nhậm chức đến thị sát, nhìn thẻ công tác của tôi liền đột nhiên run rẩy.


 


Trời Hà Nội tháng Ba, sương bụi giăng nhẹ trước mặt, gió đẩy những tà áo sơ mi văn phòng phấp phới. Tòa nhà Lam Sơn Tower – trụ sở của tập đoàn công nghệ đang lên như diều gặp gió – sáng bóng đến mức soi được cả gương mặt những người đang tất bật chạy đua với thời gian.

Ông Thuật, 58 tuổi, bảo vệ ca sáng, đứng ở cổng chính như mọi ngày. Dáng ông gầy và hơi còng, da sạm nắng, đôi mắt hiền nhưng luôn mang vẻ mệt mỏi. Ông làm nghề bảo vệ hơn 10 năm, chuyển qua nhiều nơi, và Lam Sơn Tower là chỗ ổn định nhất ông từng có.

Hôm nay đặc biệt bận rộn hơn vì ban lãnh đạo đang đón Chủ tịch mới vừa từ Mỹ trở về – một tài năng trẻ tuổi, nổi tiếng vì kỹ năng điều hành lẫn khả năng đọc tình huống sắc bén: ông Khánh Duy, 33 tuổi.

Người ta nói về anh bằng nhiều điều: giỏi, lạnh lùng, có phần bí ẩn.
Nhưng ít ai biết, anh xuất thân không hề giàu có. Tất cả chỉ nghe đâu anh từng được một người đàn ông nghèo cưu mang rồi mất dấu nhau.

Khoảng 8h15 sáng, một chiếc Mercedes GLC trượt êm vào sân. Người lái là anh Hậu, trưởng phòng kinh doanh, một người có tài nhưng nổi tiếng với cái tính khinh người.

Anh ta quăng chìa khóa xe cho ông Thuật:
“Bác đánh xe ra bãi hộ tôi. Tôi muộn họp rồi.”

Ông Thuật gật đầu, nhận nhiệm vụ như mọi ngày.
Nhưng khi ông đỗ xe xuống bãi, đóng cửa cẩn thận và quay lại chốt cổng thì vài phút sau, tiếng la thất thanh vang lên từ sân.

Ví của tôi đâu?! Ví của tôi trong xe!!!

Hậu lao xuống bãi, mặt đỏ gay.

Anh ta chỉ vào ông Thuật, quát:
Chỉ có mỗi ông động vào xe tôi! Không ông thì ai?

Ông Thuật sững người.
“Tôi chỉ dắt xe hộ, tôi không thấy ví nào cả…”

Nhưng Hậu không để ông nói hết câu:
“Đừng có chối. Ví của tôi để ngay hộc cửa. Bây giờ biến mất. Tiền mặt, thẻ tín dụng, giấy tờ… ông mà không thừa nhận, tôi gọi công an!”

Đám nhân viên túa ra xem.
Có người xì xào:
“Bảo vệ mà… ai biết được.”
“Đúng rồi, người nghèo dễ sinh lòng tham.”

Ông Thuật lắc đầu, tay run lên:
“Tôi không lấy gì của ai cả…”

Quản lý tòa nhà, chị Quyên, cau mày:
“Anh Hậu, để tôi cho kiểm tra camera bãi xe.”

Hậu gằn giọng:
“Camera? Camera bãi xe đang hỏng từ tuần trước cơ mà!”

Quả đúng. Camera bãi xe tầng trệt mấy hôm nay báo lỗi.

Hậu cười lạnh:
“Không có camera thì càng rõ. Chỉ có ông ta chạm vào xe.”

Ông Thuật tím tái:
“Cô Quyên, tôi… tôi có thể để cho công an khám người, khám tủ trực. Tôi không lấy gì!”

Nhưng càng nói, ông càng bị lấn át.

Hậu hét:
“Không cần khám! Tôi yêu cầu tòa nhà đuổi việc ông ta lập tức, nếu không tôi kiện luôn cả tòa nhà về tội tắc trách!”

Không khí căng như dây đàn.

Đúng lúc hỗn loạn chưa dứt, đoàn xe của Chủ tịch mới tiến vào.
Nhân viên ùa ra, xếp hàng hai bên.

Từ chiếc Audi sang trọng, Khánh Duy bước xuống với vẻ điềm đạm, nét lạnh, đầy quyền lực. Anh thoáng nhìn cảnh tượng hỗn độn ở cổng.

Quản lý Quyên hoảng hốt vội chạy ra giải thích:
“Thưa anh Duy, có chút sự cố. Một nhân viên bị mất ví trong xe, nghi… nghi bảo vệ lấy.”

Duy đưa mắt nhìn ông Thuật.

Chỉ một giây.

Anh đứng khựng lại.

Toàn thân như bị ai tạt nước lạnh.

Đôi mắt anh mở to, tim đập thình thịch.
Gương mặt ông bảo vệ… mái tóc bạc… sống mũi cao gầy… vết sẹo mờ ở thái dương…

Không thể nào…
Không thể là trùng hợp.

Anh thì thầm:
“Bác… Thuật?”

Ông bảo vệ ngẩng lên, còn chưa hiểu chuyện gì.

Khánh Duy bước tới một bước, môi run lên:
Bác… có phải bác Thuật ở xóm Bến Gỗ không?

Ông Thuật sững sờ đến mức suýt đánh rơi chiếc mũ bảo vệ.
“Sao… sao cậu biết…?”

Năm xưa, tại một xóm nghèo ven sông, có một cậu bé tên Duy – bị mẹ bỏ rơi, cha say xỉn và dùng bạo lực. Cậu thường trốn ra bờ sông mỗi tối, run rẩy vì lạnh và đói.

Trong tất cả người làng, chỉ duy nhất ông Thuật – một người đàn ông góa vợ, nghèo rớt mồng tơi – mang cơm cho cậu, giặt quần áo cho cậu, che chở cho cậu khỏi những trận đòn.

Một đêm mưa lớn, ông Thuật đưa cậu lên xe đò gửi về trại trẻ, thì thầm:
“Con phải đi. Ở đây, con sẽ chết mất. Hãy sống… và nhớ rằng trên đời này vẫn có người thương con.”

Từ đó, họ mất liên lạc 20 năm.

Duy lớn lên, được nhận nuôi, rồi du học, rồi thành công.
Nhưng anh chưa bao giờ quên người đàn ông tên Thuật.

Bao nhiêu năm, anh tìm không được.

Vậy mà… người ấy lại đang đứng đây, trong bộ đồ bảo vệ cũ kỹ, bị người ta vu oan ăn cắp.

Một nhân viên IT chạy tới, thở hổn hển:
“Chị Quyên! Camera trước cổng còn hoạt động! Nó bắt được góc chiếc Mercedes!”

Cả đám im bặt.

Khánh Duy ra lệnh:
“Mở ngay. To hết mức.”

Màn hình hiển thị.

Camera cho thấy:

Ông Thuật nhận chìa khóa, đánh xe xuống bãi.

Sau khi ông rời đi, một nhân viên giao hàng tiến lại gần xe.

Người này thò tay vào cửa xe…

Nhanh chóng lấy một vật gì đó rồi bỏ vào túi.

Chỉ vài giây sau, anh ta biến mất.

Cả sân ồ lên.

Hậu mặt tái như tờ giấy, miệng lắp bắp:
“Cái… cái này… là giả mạo! Không thể!”

Nhưng camera không biết nói dối.

Khánh Duy nhìn thẳng vào ông Thuật, giọng trầm hẳn:
Tôi tin bác. Và tôi nợ bác cả cuộc đời.

Nhân viên IT tiếp tục lục lại đoạn ghi hình.
Không lâu sau, họ tìm ra được kẻ trộm – một shipper từng tới tòa nhà nhiều lần.

Hậu cứng họng khi bảo vệ khác khám xe của anh ta và tìm thấy… chính chiếc ví Hậu báo mất.

Hậu hét lên:
“Thằng kia! Trả ví đây!”

Nhưng Khánh Duy lạnh lùng ngăn lại:
“Anh Hậu, chuyện này sẽ xử lý theo pháp luật. Còn việc anh vu oan cho nhân viên bảo vệ… anh nghĩ sao?”

Hậu tái mét:
“Tôi… tôi tưởng… tôi không cố ý…”

“Không cố ý mà dọa đuổi việc? Không cố ý mà xúc phạm danh dự một người?” – Duy nói, giọng sắc lạnh.

Anh nhìn chị Quyên:
“Tạm đình chỉ công tác anh Hậu. Đợi cuộc họp xử lý kỷ luật.”

Hậu quỵ xuống, nghẹn đắng.

Còn những người từng xì xào chê bai ông Thuật thì im như câm. Không ai dám nhìn ông.

Khánh Duy đưa ông Thuật lên phòng họp riêng.
Nhưng khi cửa đóng lại, ông Thuật bất ngờ hỏi:

“Cậu… thực sự là Duy đó sao?”

Khánh Duy bỗng rưng rưng:
“Bác nhận ra cháu rồi?”

Ông Thuật run giọng:
“Tôi nhận ra từ lúc cậu bước xuống xe… nhưng nghĩ mình hoa mắt.”

Hai người ôm nhau trong nghẹn ngào.

Duy thì thầm:
“Bác Thuật… bác từng nói bác không có con. Nhưng ngày rời quê, cháu nghe loáng thoáng bác nói ‘đứa con tôi tìm mãi chưa được’… Bác giấu cháu phải không?”

Ông Thuật lặng đi một lúc lâu.
Rồi ông mở ví của mình, rút ra một bức ảnh đã ngả vàng, mép rách.

Trong ảnh là một đứa trẻ 3 tuổi, khuôn mặt quen thuộc đến khó tin.

Ông nói chậm rãi:

“Thằng bé trong hình… bị bắt cóc năm 2003. Tôi tìm nó đến kiệt sức nhưng không có tung tích. Hai tháng sau, tôi gặp được một cậu bé bị cha đánh đến suýt chết… là cậu.
Tôi… đã chăm cậu như chính con ruột mình…
Có lẽ… vì cậu quá giống nó.”

Khánh Duy nhìn xoáy vào tấm ảnh… rồi đứng tim.

Khuôn mặt đứa bé… giống hệt mình năm lên 3.

“Bác… bức ảnh này…?”

Hai tay ông Thuật run bần bật:
“Duy… tôi nghi cậu chính là con ruột của tôi…”

Không khí đông cứng lại.

Khánh Duy cảm giác chân mình mềm nhũn.

“Tại… tại sao bác không nói?” – anh nghẹn giọng.

“Vì tôi không dám tin. Nhưng… cậu lớn lên… càng giống mẹ cậu như đúc.”

Khánh Duy bật khóc.
Lần đầu tiên trong đời, anh không kìm nổi.

Ngay hôm đó, họ làm xét nghiệm ADN để xác nhận.

48 tiếng sau, email kết quả gửi về.

XÁC NHẬN QUAN HỆ HUYẾT THỐNG: CHA – CON.

Khánh Duy ngồi phịch xuống ghế.
Ông Thuật thì run đến mức phải bám vào thành bàn.

Hai người nhìn nhau — rồi bật khóc như hai đứa trẻ.

Duy ôm ông Thuật thật chặt, nói trong nước mắt:

“Bác Thuật… không, cha… Con tìm cha bao năm nay…”

Ông Thuật nghẹn ngào:
“Cha tưởng mất con rồi… cha ngỡ mình chẳng còn gì…”

Ngày họp toàn công ty, Khánh Duy xuất hiện cùng… ông Thuật.
Trong tay anh là bản thông báo:

Trưởng phòng Hậu bị giáng chức & phạt bồi thường tinh thần cho ông Thuật.

Kẻ trộm bị giao cho công an.

Hệ thống camera toàn bộ tòa nhà được nâng cấp.

Cuối cùng, anh mỉm cười:

“Và kể từ hôm nay…
ông Nguyễn Văn Thuật – cha của tôi – sẽ giữ chức Giám sát An ninh của toàn bộ tập đoàn Lam Sơn.
Một người đàn ông đã dạy tôi thế nào là tử tế.”

Mọi người vỗ tay vang trời.

Hậu cúi đầu xấu hổ, không dám nhìn ai.

Chiều hôm đó, khi mọi người đã ra về, Khánh Duy đưa cha đứng trước tòa nhà đang lên đèn.

“Cha còn nhớ không? Cha từng nói: ‘Nếu con cố gắng, thế giới sẽ mở đường cho con.’”

Ông Thuật cười, mắt long lanh:

“Trên đời chẳng có việc gì vô tình cả.
Cha con mình gặp lại nhau… là vì con sống tốt.
Nhân quả không bao giờ sai.”

Gió chiều thổi qua, ánh đèn phản chiếu lên tấm kính tòa nhà.

Một bảo vệ nghèo năm nào — giờ sánh bước cạnh con trai, Chủ tịch trẻ tuổi nhất tập đoàn.

Cuối cùng, gia đình họ… tìm lại được nhau.