Em trai tôi vừa đi "t/ù" về thì phát hiện mẹ chồng bị mất 2 cây vàng. Mẹ chồng ch/ửi thẳng: "Bản tính khó thay đổi" còn chồng tôi "đi đường quyền" với em. Tôi chỉ lặng lẽ mở c/amera an ninh lên, và sự thật được phơi bày...



Ngày em trai tôi ra tù, trời mưa lâm thâm.

Không phải cơn mưa nặng hạt, chỉ đủ ướt vai áo, nhưng đủ làm lòng người lạnh đi. Tôi đứng trước cổng trại giam, tay nắm chặt chiếc ô cũ, nhìn cánh cổng sắt từ từ mở ra.

Thằng Hưng bước ra. Gầy hơn trước rất nhiều. Da sạm. Ánh mắt không còn ngông nghênh như ngày xưa, mà trũng sâu, dè dặt.

Ba năm.

Ba năm vì một lần bốc đồng, dính vào đánh nhau rồi bị quy tội cố ý gây thương tích. Nó trả giá. Đủ rồi.

Tôi là chị gái duy nhất của nó. Bố mất sớm, mẹ yếu. Ngày nó vào tù, tôi đã hứa với lòng mình:

Chỉ cần nó ra tù, sống đàng hoàng, tôi sẽ che chở nó đến cùng.

Nhưng tôi không ngờ… bi kịch lại bắt đầu ngay khi nó bước chân vào nhà chồng tôi.

Tôi đưa em trai về nhà chồng, vì nhà tôi đang sửa, còn mẹ tôi thì đi chăm bà ngoại ở xa. Chồng tôi biết chuyện, miễn cưỡng gật đầu.

— “Cho nó ở tạm vài hôm.”

Chỉ “vài hôm”.

Tôi hiểu ánh mắt đó. Ánh mắt của người không bao giờ tin một kẻ từng đi tù.

Mẹ chồng tôi thì khác.

Bà không thèm che giấu.

Ngay từ bữa cơm đầu tiên, bà nhìn thẳng vào Hưng, giọng lạnh tanh:

— “Ra tù rồi thì lo mà sống cho tử tế. Đừng để bản tính cũ lại trỗi dậy.”

Hưng cúi đầu:

— “Dạ.”

Tôi thấy tay nó run khi cầm bát.

Tôi định nói gì đó, nhưng chồng tôi đặt tay lên bàn, khẽ lắc đầu. Ý anh rất rõ: đừng làm to chuyện.

Tôi im.

Ba ngày sau.

Buổi sáng hôm đó, mẹ chồng tôi từ trong phòng ngủ chạy ra, mặt tái mét.

— “Vàng của tao đâu rồi?!”

Cả nhà nhốn nháo.

Hai cây vàng – tài sản bà để dành cả đời – biến mất.

Mẹ chồng tôi ngồi phịch xuống ghế, rồi bất ngờ quay ngoắt sang Hưng, chỉ thẳng mặt:

— “Không cần hỏi nữa. Tao biết là mày!”

Căn nhà chết lặng.

Hưng sững người:

— “Bác… bác nói gì vậy?”

— “Bản tính khó thay đổi! Đi tù về thì quen tay trộm cắp chứ gì!”

Tôi bật dậy:

— “Mẹ! Mẹ nói vậy sao được? Em con mới về, suốt ngày ở trong phòng, có đụng vào đâu đâu!”

Nhưng mẹ chồng tôi không nghe.

Bà quay sang chồng tôi, giọng đầy uất ức:

— “Con nhìn đi! Người ngoài thì không dám động, chỉ có nó thôi!”

Chồng tôi nhìn Hưng.

Ánh mắt đó… khiến tim tôi thắt lại.

Không phải nghi ngờ.

Mà là khinh miệt.

— “Mày lấy phải không?” — chồng tôi gằn giọng.

Hưng hoảng loạn:

— “Anh ơi, em thề là không! Em không làm chuyện đó nữa đâu!”

— “Không làm?” — chồng tôi cười nhạt — “Tao không tin!”

Và rồi… anh đấm.

Cú đấm thẳng vào mặt Hưng.

Hưng ngã xuống nền nhà.

Tôi hét lên:

— “Anh làm gì vậy?!”

— “Dạy cho nó bài học!” — chồng tôi gào lên — “Loại như nó, chỉ có đánh mới chừa!”

Máu từ miệng Hưng rỉ ra. Nó không chống cự. Chỉ ôm mặt, run rẩy.

Khoảnh khắc đó, tôi không khóc.

Không la hét.

Tôi lạnh người.

Không phải vì sợ.
Mà vì tôi nhận ra:

Người đàn ông tôi lấy… chưa bao giờ tin gia đình tôi.

Trong nhà có lắp camera an ninh. Tôi là người duy nhất giữ mật khẩu.

Tôi nhìn cảnh em trai mình nằm dưới đất, nhìn mẹ chồng đứng khoanh tay, ánh mắt hả hê như đã tìm được “kẻ có tội”.

Và tôi biết…

Nếu tôi không làm gì lúc này, cả đời em tôi sẽ không ngẩng đầu lên được nữa.

Tôi không nói thêm lời nào.

Tôi bước vào phòng, mở điện thoại.

Mở ứng dụng camera.

— “Mọi người… xem cái này đi.”

Giọng tôi rất bình tĩnh.

Màn hình hiện lên đoạn video tua lại của tối hôm trước.

22 giờ 17 phút.

Mẹ chồng tôi lén lút mở tủ, lấy hộp đựng vàng ra. Bà nhìn trước ngó sau, rồi bỏ vàng vào túi xách.

22 giờ 25 phút.

Chị dâu tôi xuất hiện. Hai người thì thầm nói chuyện.

22 giờ 30 phút.

Chị dâu cầm túi xách rời khỏi nhà.

Căn phòng im phăng phắc.

Mẹ chồng tôi tái mét.

Chồng tôi đứng chết trân.

Hưng ngồi dậy, mắt đỏ hoe, nhìn tôi.

— “Chị…”

Tôi quay sang mẹ chồng:

— “Mẹ giải thích đi.”

Mẹ chồng tôi lắp bắp:

— “Tao… tao chỉ giữ hộ…”

Tôi tua tiếp video.

22 giờ 45 phút – chị dâu mang vàng đi cầm, nói rõ mục đích: trả nợ cờ bạc cho chồng.

Mẹ chồng tôi biết.

Không những biết… mà chủ động đổ tội cho Hưng.

Bởi trong mắt bà, một thằng từng đi tù… có oan cũng không ai tin.

Chồng tôi quỵ xuống ghế.

Anh nhìn Hưng, giọng khàn đặc:

— “Anh… xin lỗi…”

Hưng không đáp.

Nó đứng dậy, lau máu, cúi đầu chào tôi:

— “Em về đây chị.”

Tôi kéo tay nó:

— “Ở lại đã.”

Hưng lắc đầu:

— “Không. Em không chịu được ánh mắt ở đây.”

Tôi quay sang chồng:

— “Anh đánh em tôi. Anh không tin tôi. Vậy thì… anh còn tin ai?”

Chồng tôi khóc.

Nhưng nước mắt đó… đến quá muộn.

Tôi thu dọn đồ, đưa em trai rời khỏi nhà chồng trong đêm.

Phía sau, mẹ chồng gào khóc.

Nhưng tôi không quay đầu lại.

Tôi không biết hôn nhân này sẽ đi về đâu.
Tôi chỉ biết một điều:

Định kiến có thể giết chết một con người còn nhanh hơn cả nhà tù.

Và đôi khi… sự thật không cứu được gia đình, mà chỉ giúp ta biết nên rời đi lúc nào.