Chú tài xế xe buýt số 28 cứ ngang nhiên dừng sai tuyến ở một ngã tư không có trạm, khiến hành khách bực mình, nhiều lần khiếu nại lên công ty. Nhưng đến ngày chú qua đời, ai cũng chết lặng khi biết lý do thật sự...
Ở Sài Gòn, ai hay đi tuyến số 28 chắc không xa lạ với chú Tuấn, người tài xế ngoài năm mươi, dáng hơi gầy nhưng ánh mắt lúc nào cũng hiền. Chú chạy xe đã mười lăm năm, ít nói, luôn đội chiếc mũ lưỡi trai bạc màu.
Chỉ có một điều khiến hành khách bực mình:
Mỗi ngày chú Tuấn đều dừng xe ở ngã tư Lý Chiêu Hoàng – Kinh Dương Vương, dù nơi đó không hề có trạm.
Dừng khoảng hai mươi giây.
Không lâu, nhưng đủ để nhiều hành khách sốt ruột:
— “Xe gì kỳ vậy! Không đúng trạm mà cũng dừng!”
— “Làm trễ giờ làm người ta!”
— “Chú tài xế vô trách nhiệm quá!”
Có ngày cao điểm, khách la rần lên.
Có người chụp hình chú đăng lên mạng mắng chửi.
Một lần, cô nhân viên văn phòng tên Vy bực bội nói:
— “Chú Tuấn, sao chú cứ dừng chỗ này? Không đúng quy định đâu.”
Chú chỉ mỉm cười hiền:
— “Ờ… chú biết. Nhưng chú chỉ dừng chút thôi, không ảnh hưởng đâu con.”
Vy cau mày:
— “Ảnh hưởng chứ! Chú biết người ta phải đi làm không?”
Chú gật đầu, nói nhỏ:
— “Ừ… chú biết. Xin lỗi nghe.”
Một câu xin lỗi nhưng không hứa sẽ dừng lại.
Quả thật, hôm sau chú vẫn dừng đúng chỗ đó.
Vy lắc đầu:
“Bó tay! Cứ như có người vô hình bắt chú dừng vậy.”
Không ai hiểu.
Không ai biết rằng
ở ngã tư ấy có một câu chuyện mà chú chưa từng kể.
Chiều hôm đó, trên chuyến cuối ngày, Vy ngồi sát cửa sổ.
Khi xe dừng lại “trái tuyến” như thường lệ, Vy bực bội đưa mắt nhìn ra ngoài, định sẵn một câu phàn nàn.
Nhưng đúng lúc ấy, cô thấy một hình ảnh khiến mình khựng lại.
Một bé gái khoảng mười hai hoặc mười ba tuổi, chân trái bị teo nhẹ, đi khập khiễng từng bước.
Tay ôm xấp vé số.
Chú Tuấn mở cửa, nhón người lấy ra một hộp cơm bọc kỹ bằng khăn, đưa cho bé:
— “Nè con, ăn cho nóng.”
Bé gái cười, đôi mắt sáng:
— “Dạ, con cảm ơn chú Tuấn.”
Cháu ngước lên nhìn chú, ánh mắt thân thương như người thân.
Vy ngẩn người.
À… thì ra là vậy.
Nhưng Vy không nói gì. Cô chỉ lẳng lặng quan sát.
Bé gái ôm hộp cơm, líu ríu:
— “Hôm nay con bán được mấy tờ nè chú!”
— “Giỏi ha. Cố lên. Có gì chiều chú ghé lại.”
Xe bắt đầu lăn bánh.
Ngồi trong xe, Vy nghe nhói trong lòng.
Dù có người bắt đầu hiểu nguyên nhân, đa số hành khách vẫn không biết.
Và sự khó chịu tích tụ.
Một người đàn ông trung niên quát:
— “Tài xế gì mà làm việc theo cảm tính!”
Một bà cụ than:
— “Mỗi ngày trễ mấy phút là đủ trễ chuyến khám bệnh rồi!”
Hôm đó, có nhóm thanh niên còn livestream mắng chú Tuấn:
— “Đây nè mọi người! Xe 28, tài xế Tuấn, dừng sai tuyến liên tục. Mấy ông tài xế già rồi không biết luật luôn!”
Chú Tuấn nhìn thẳng phía trước, không phản ứng.
Moi người càng tức, tưởng chú coi thường hành khách.
Nhưng dưới vô lăng, đôi bàn tay chú siết chặt đến nổi gân.
Chú cũng biết hành khách bực.
Nhưng chú càng không thể để bé gái đó nhịn đói.
Vì chú nợ nó… một món nợ đã mang suốt gần mười năm trời.
Ngày đó, chú Tuấn còn chạy tuyến 150.
Một buổi chiều mưa tầm tã, chú nhìn thấy một bé gái bị mẹ đánh, xách tay lôi trên mép đường. Đứa bé chừng ba tuổi, chân trái bị thương, khóc thét.
Chú hạ kính la lên:
— “Chị kia! Chị làm cái gì vậy?”
Người phụ nữ—mặt hốc hác, tóc rối—hét lại:
— “Đồ trời đánh! Nó không chịu đi bán, ngồi khóc cả buổi, ai cho nó ăn? Ông nuôi nó không?”
Chú Tuấn chạy xuống, đỡ bé dậy:
— “Chị làm vậy nó gãy chân sao?”
Người mẹ quăng xấp vé số:
— “Tôi bỏ nó đó. Ông muốn thì ông đem về nuôi luôn đi!”
Chị ta bỏ chạy dưới cơn mưa, mất hút giữa dòng xe.
Bé gái ôm chân, khóc không ra tiếng.
Hôm đó chú Tuấn đưa bé vào bệnh viện, trả viện phí, chăm sóc suốt hai ngày.
Chú định làm thủ tục nhận nuôi thì người mẹ quay lại, xin nhận con.
Chú Tuấn nhìn cảnh người mẹ ôm con mà khóc, chú không nỡ cản.
Nhưng chú vẫn gửi ít tiền:
— “Nếu khó khăn quá thì ghé trạm xe buýt gần đây. Tôi sẽ giúp.”
Người mẹ nhìn chú bằng cặp mắt mang ơn.
Rồi biến mất cùng con gái.
Hai năm sau, chú nghe tin người mẹ… mất vì bệnh nặng.
Đứa bé được người họ hàng xa nuôi, nhưng cũng phải đi bán vé số.
Từ đó, chú Tuấn lén để ý.
Và khi biết bé đứng bán đúng ngã tư Lý Chiêu Hoàng – Kinh Dương Vương, chú bắt đầu cảnh quen thuộc ấy:
Dừng lại mỗi ngày.
Đưa cho bé hộp cơm.
Dù chỉ 20 giây.
Mỗi hộp cơm ấy là do chú Tuấn tự tay nấu từ 4 giờ sáng.
Người ta không biết chú phải dậy từ mờ tối, vừa nấu cơm, chuẩn bị cho vợ bệnh nằm một chỗ, vừa chuẩn bị đồ nghề.
Không ai biết nhà chú Tuấn chỉ còn hai vợ chồng cô độc.
Không con cái.
Không họ hàng.
Chú xem bé như người thân cuối cùng.
Nhưng chú giữ điều đó trong lòng.
Chú không kể — vì chú sợ “lý do cá nhân” lại trở thành cái cớ trong mắt người khác.
Một sáng thứ Hai, Vy chờ mãi không thấy xe buýt 28 đến đúng giờ.
Cô nghĩ xe hỏng, hoặc kẹt đường.
Nhưng 7 giờ sáng, mạng xã hội tràn ngập một tin khiến cô ngồi sụp xuống ghế:
“Tài xế xe buýt Tuấn – tuyến 28 – qua đời đột ngột tại nhà vì nhồi máu cơ tim.”
Vy bàng hoàng.
Cả tuyến 28 lặng đi.
Ngày hôm đó, hàng trăm hành khách từng đi tuyến 28 không hẹn mà đến ngã tư quen thuộc.
Trời âm u.
Mưa lất phất.
Cô bé bán vé số – tên Hạnh – đứng ở góc đường, ôm mặt khóc nức nở.
Vy và vài người tiến đến hỏi:
— “Sao con khóc vậy? Con biết chú Tuấn à?”
Hạnh gật đầu liên tục:
— “Chú Tuấn là… là cha con. Không phải cha ruột, nhưng chú nuôi con bằng cơm chú nấu. Con đợi chú… hôm nay chú không tới nữa…”
Vy ôm chầm lấy bé.
Người dân xung quanh kéo đến.
Một bác xe ôm nói:
— “Chú Tuấn ngày nào cũng ghé đây cho con bé hộp cơm. Mưa mấy cũng ghé. Có bữa con bé bệnh, chú chạy xe ngang rồi quay lại chở nó vào bệnh viện.”
Một bà bán nước thêm:
— “Chú xin tôi gửi tiền để nếu hôm nào chú bận, tôi đưa cơm cho con bé. Mà hiếm khi chú bận lắm. Tới ngày chú sắp mất, chú còn dặn tôi giữ trứng kho lòng non cho bé.”
Vy nghe mà mắt cay xè.
Có người đưa ra một chiếc túi nilon.
Bên trong là hộp cơm nóng—chú Tuấn đã gửi từ sáng sớm nhưng chưa ai kịp đưa.
Trên nắp hộp, dòng chữ nguệch ngoạc:
“Cho Hạnh. Hôm nay chú không chạy được. Con ăn nhé.”
Tiếng khóc tràn ra ở ngã tư không có trạm xe buýt ấy.
Đám tang chú Tuấn nhỏ, trong căn nhà cấp bốn ở hẻm sâu Gò Vấp.
Nhưng ngày đưa tang, điều không ai ngờ xảy ra:
Hàng trăm hành khách từng đi tuyến 28 đến tiễn chú.
Những người từng mắng chú, từng phàn nàn, từng bực tức… đều đứng lặng.
Vy thấy anh thanh niên từng livestream chửi chú cúi đầu trước quan tài:
— “Chú… cháu xin lỗi. Cháu không biết chú tốt như vậy…”
Nhiều người khóc như mất người thân.
Hạnh đứng bên quan tài chú, tay nắm chặt nắp áo quan:
— “Con hứa… con sẽ ăn học đàng hoàng như chú muốn.”
Ai cũng nghẹn ngào.
Trong số đồ đạc của chú Tuấn, Vy phát hiện một chiếc hộp gỗ cũ.
Bên trong là vài tờ giấy:
Giấy nhận nuôi con nuôi mà chú từng chuẩn bị cho Hạnh.
Danh sách món ăn chú tập nấu theo sở thích bé.
Và một cuốn sổ nhỏ ghi chi tiêu.
Một dòng chữ khiến ai cũng bật khóc:
“Nếu một ngày chú không còn, mong ai đó giúp bé Hạnh đi học. Đời chú không may mắn, mong đời nó khác.”
Câu chuyện lan khắp mạng xã hội.
Nhiều nhà hảo tâm đề nghị hỗ trợ Hạnh.
Công ty xe buýt mở quỹ học bổng mang tên “Tài xế Tuấn – Ngã Tư Không Trạm” cho trẻ em khó khăn.
Một tháng sau, cơ quan giao thông đưa ra đề xuất:
Lập một trạm xe buýt mới ngay ngã tư nơi chú từng dừng lại.
Tên trạm là: “Trạm Hạnh Phúc”.
Ngày khánh thành, Vy cùng Hạnh cắt băng.
Hạnh mặc chiếc áo trắng tinh, đôi chân vẫn khập khiễng nhưng nụ cười rạng.
Vy hỏi:
— “Con có còn buồn không?”
Hạnh nhìn biển trạm, khẽ đáp:
— “Con buồn… nhưng cũng vui. Vì giờ ngày nào con cũng được đứng ở nơi mang tên hạnh phúc. Giống như chú Tuấn muốn con vậy.”
Trời bỗng trong xanh lạ thường.
Gió thổi nhẹ qua biển tên trạm, rung rung như gật đầu.
