Anh Xe Ôm Cứu Cô Gái “Ăn Mày” Bị Trêu Chọ/c Giữa Chợ – S/ốc Khi Biết Đó Là Nữ Tỷ Phú Bị H/ãm H/ại...
Buổi chiều hôm ấy, chợ đông nghịt người, tiếng rao, tiếng nói cười, tiếng xe máy nổ giòn vang lên liên tục. Giữa sự nhộn nhịp ấy, Hưng, một anh xe ôm gần 30 tuổi, đang tấp xe vào vỉa hè để giao hàng cho khách.
Bỗng tiếng ồn ào ở góc chợ thu hút anh.
Một nhóm thanh niên đang vây quanh một cô gái ăn mặc rách rưới, tóc tai rối bù, gương mặt lem nhem đất cát. Trên tay cô là chiếc bát nhựa cũ kỹ.
Họ cười hô hố.
“Ê, con nhỏ này chắc trốn viện tâm thần!”
“Lại xin tiền nữa hả? Mày định xin cả đời à?”
“Mặt xinh phết mà bị điên thì phí thật!”
Một gã còn lấy tay chọc mạnh vào vai cô gái, làm cô khụy xuống. Nhưng điều khiến Hưng dừng bước chính là đôi mắt của cô — không hề ngây dại như người bệnh, mà sáng, nhưng buồn và đầy bất lực.
Không chịu nổi cảnh đó, Hưng lao vào:
“Các anh làm gì vậy? Buông cô ấy ra!”
Một tên gằn giọng:
“Liên quan gì chú?”
Hưng đứng chắn trước cô gái, giọng cứng rắn:
“Không ai có quyền nhục mạ người khác.”
Thấy Hưng quyết liệt, nhóm thanh niên chửi thề rồi bỏ đi.
Cô gái run run ngẩng lên. Giọng cô nhỏ như gió:
“Cảm ơn anh… Anh đừng để ý… Họ quen rồi.”
Hưng lắc đầu:
“Không ai đáng bị đối xử như vậy. Cô ổn chứ?”
Cô gật nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng hoảng sợ, như thể đã trải qua điều gì khủng khiếp.
“Cô tên gì?”
“Tôi… tôi là Vy.”
Cô nói khó khăn, như lâu lắm rồi mới được nói chuyện tử tế với một người.
Hưng để ý tay cô có những vết đỏ dài, vừa giống vết dây cột, vừa giống bị kéo lê. Áo cô rách không đồng đều, như bị xé bởi ai đó chứ không phải mài mòn vì nghèo.
Điều đó khiến anh bất an.
“Cô ở đâu? Gia đình cô đâu?”
Vy cúi đầu, không nói. Mắt đỏ hoe.
“Cô… trốn khỏi nhà hả?”
Vy giật mình mạnh đến mức bát nhựa rơi xuống đất. Hưng biết mình chạm đúng chỗ đau, bèn dịu giọng:
“Nếu cô không muốn nói, tôi không ép. Nhưng ít nhất để tôi đưa cô đi ăn gì đó.”
Lần đầu tiên Vy nhìn anh bằng ánh mắt ấm lại.
“Tôi… tôi không có tiền.”
“Tôi mời. Không sao.”
Hưng đưa Vy vào một quán cơm bình dân. Vy ăn rất chậm, từng thìa một, như người đã nhiều ngày không được ăn đàng hoàng nhưng cố nén để không lộ ra. Hưng âm thầm quan sát — dáng vẻ cô… không giống người lang thang chút nào.
Tay cô mềm, móng tay cắt gọn theo kiểu người được chăm sóc kỹ. Khi vô tình kéo tay áo, Hưng thấy trên cổ tay cô có vết hằn mờ của chiếc đồng hồ đắt tiền.
Và một điều kỳ lạ khác: Vy ngồi thẳng lưng, rất đúng chuẩn người được giáo dục tốt.
Hưng hỏi:
“Cô không phải người xin ăn, đúng không?”
Vy sững sờ. Rồi nước mắt cô bất ngờ rơi xuống.
“Không… tôi không phải.”
“Vậy cô là ai?”
Vy khẽ nói:
“Tôi… từng là con gái của một gia đình giàu có.”
Hưng nhíu mày, cảm thấy cô đang nói thật.
“Vậy tại sao… thành ra thế này?”
Vy siết hai bàn tay, run rẩy:
“Tôi bị… hãm hại.”
Trong căn phòng ăn nhỏ, Vy kể câu chuyện khiến Hưng rùng mình từng đoạn.
Vy là con gái duy nhất của bà Thanh, một nữ tỷ phú nổi tiếng kín tiếng. Cha mất sớm, hai mẹ con sống khá hạnh phúc. Cho đến khi bà Thanh đi bước nữa.
Người đàn ông đó bề ngoài tử tế, nhưng thực chất là một kẻ tham vọng. Hắn muốn chiếm toàn bộ tài sản của mẹ con Vy. Nhưng vì tài sản chủ yếu đứng tên Vy — từ khi mẹ cô phòng chuyện tái hôn — hắn càng căm tức.
Đến một ngày, Vy bất ngờ bị công bố là “mắc bệnh tâm lý nguy hiểm”, phải đưa đi điều trị.
“Tôi hoàn toàn bình thường… Nhưng họ cố tình ép thuốc, ép giấy tờ để mẹ tôi tin…”
Vy nghẹn lời.
Một đêm, cô bị đưa lên xe, chở đi nơi khác. Trên đường, cô chống cự khiến xe mất lái. Cô bị thương và chạy trốn được.
“Cô định tìm mẹ?”
Vy gật đầu:
“Nhưng họ báo với mẹ tôi rằng… tôi chết rồi.”
Hưng nghe mà tim thắt lại.
“Nếu cô quay về, họ sẽ tìm cách bịt miệng cô. Rất nguy hiểm.”
Vy nhìn anh bằng đôi mắt ướt:
“Tôi không còn ai… Anh là người đầu tiên tin tôi.”
Hưng suy nghĩ rất lâu. Rồi anh nói:
“Tôi sẽ bảo vệ cô. Nhưng cô phải tin tôi.”
Vy ngẩn lên:
“Anh… giúp tôi thật sao?”
“Ừ. Tôi nghèo thật, nhưng tôi biết phân biệt đúng sai. Người ta không thể tự nhiên từ tiểu thư thành như thế này nếu không có chuyện lớn.”
Vy bật khóc nức nở. Lâu lắm rồi, cô mới cảm thấy an toàn.
Hưng đưa cô về phòng trọ của mình, để cô nghỉ tạm. Anh ra ngoài ngủ võng trước cửa để không gây hiểu lầm — hành động khiến Vy nhìn anh bằng sự kính trọng lẫn biết ơn sâu sắc.
Hai ngày sau, khi Hưng đi làm, có hai người đàn ông lạ đến khu trọ dò hỏi. Hưng biết ngay là người của gã cha dượng kia. Anh và Vy buộc phải chuyển chỗ.
Dù vất vả, Hưng không bỏ Vy một mình. Anh bảo:
“Tôi không để họ bắt cô đâu.”
Vy nhìn anh thật lâu.
“Anh… thật sự rất tốt.”
Nhưng trong ánh mắt ấy, có điều gì đó khó đoán.
Một buổi tối, Vy nói muốn ra chợ cũ — nơi Hưng gặp cô — để tìm manh mối. Hưng đồng ý đi cùng.
Vừa đến đầu chợ, bất ngờ một chiếc xe sang dừng lại. Cửa mở. Một người phụ nữ sang trọng bước xuống.
Vy sững lại.
Toàn thân cô run lên.
“Mẹ…”
Bà Thanh lao đến ôm chặt Vy. Bà khóc nức nở:
“Vy! Con còn sống! Trời ơi… mẹ tìm con suốt thời gian qua!”
Hưng đứng chết lặng.
Vy còn run hơn:
“Mẹ… mẹ tin con sao?”
“Luôn tin! Mẹ bị lừa! Mẹ biết hết rồi!”
Bà quay sang Hưng, nắm tay anh thật chặt:
“Cậu chính là người cứu con gái tôi. Tôi… tôi mang ơn cậu suốt đời!”
Hưng luống cuống:
“Dạ… con chỉ làm điều ai cũng nên làm.”
Nhưng bà Thanh bất ngờ nói:
“Không phải ai cũng tốt như cậu. Nhiều người thấy Vy mà không giúp. Cậu thì không.”
Bà Thanh đưa họ vào xe, và câu chuyện khiến Hưng choáng váng bắt đầu.
“Long à,” bà nói, “con gái tôi không phải bị bắt cóc thật. Tất cả… là một bài kiểm tra.”
Hưng tròn mắt:
“Bài kiểm tra…?”
Vy mím môi, gật đầu:
“Em xin lỗi… em đã nói dối anh một phần.”
“Là sao?!”
Vy hít sâu:
“Em đúng là bị hãm hại bởi cha dượng. Nhưng… việc em xuất hiện ở chợ trong bộ dạng đó… là kế hoạch của mẹ.”
Hưng đứng hình.
Bà Thanh tiếp lời:
“Tôi muốn biết trong xã hội này… còn ai giúp đỡ người không quen biết vô điều kiện. Tôi muốn xem con gái tôi, nếu mất hết mọi thứ, có thể gặp được người tốt hay không.”
Vy nhìn thẳng vào Hưng, mắt rưng rưng:
“Anh là người đầu tiên đứng ra cứu em. Không hỏi em là ai. Không đòi gì. Không sợ phiền phức.”
Hưng thở mạnh, không biết nên giận, nên vui hay nên buồn.
“Vậy những vết thương… những ngày đó… đều thật chứ?”
Vy gật nhanh:
“Thật. Em đã trốn khỏi hắn. Em chỉ giấu nguồn gốc giàu có thôi.”
Cả hai im lặng một lúc.
Rồi bà Thanh đặt một vali xuống trước mặt Hưng.
“Đây là quà cảm ơn. Nhưng quan trọng hơn… tôi muốn hỏi…”
Bà nhìn thẳng vào anh:
“Nếu giờ con gái tôi muốn nhờ cậu bảo vệ… cậu có đồng ý không?”
Hưng nhìn Vy — cô đang nhìn anh, ánh mắt không còn sợ hãi, chỉ có hy vọng.
Anh mỉm cười nhẹ:
“Nếu cô ấy cần tôi, tôi sẽ bảo vệ. Nhưng không phải vì tiền.”
Vy bật khóc, ôm lấy anh.
Bà Thanh gật đầu mãn nguyện.
Một năm sau, Vy trở lại tập đoàn của mẹ, nhưng luôn giữ liên lạc với Hưng. Cô thường xuyên đến quán cà phê nhỏ anh mở bằng số tiền bà Thanh tặng.
Còn Hưng, dù cuộc sống đỡ vất vả hơn, vẫn sống giản dị, vẫn chạy xe mỗi sáng chỉ vì… nhớ cảm giác tự do.
Mỗi khi ai hỏi, Vy chỉ cười:
“Anh ấy không cứu một cô ăn mày. Anh ấy cứu một con người.”
Và câu chuyện về anh xe ôm cứu một cô gái giữa chợ — để rồi phát hiện đó là nữ tỷ phú bị hãm hại, trải qua một màn thử lòng chấn động — vẫn được kể lại mãi:
Trên đời này, điều quý nhất không phải tiền bạc.
Mà là người tốt xuất hiện đúng lúc, giữa lúc ta yếu đuối nhất.
