Vừa ly h/ôn, chồng cũ chế nhạo: “Rời xa tôi, cô sống không nổi quá 3 ngày đâu!” – Hôm sau trúng thầu dự án, anh ta thất kinh khi thấy người ngồi ghế chủ tịch chính là...
Buổi chiều mưa tầm tã, Ly kéo vali bước ra khỏi căn biệt thự mà cô từng gọi là “tổ ấm”. Từng giọt mưa hòa cùng nước mắt, lạnh buốt trên gò má. Sau ba năm hôn nhân, thứ cô nhận lại chỉ là tờ giấy ly hôn và một câu nói lạnh lùng đến tàn nhẫn từ chồng cũ – Hùng:
“Rời xa tôi, cô sống không nổi quá ba ngày đâu, Ly à. Cô chỉ là cái bóng phía sau tôi thôi. Không có tôi, cô chẳng là gì cả.”
Anh nói xong còn bật cười khẩy, cái cười tự tin, ngạo nghễ của một người đàn ông nghĩ rằng mình đang đứng trên đỉnh cao.
Ly im lặng, chỉ khẽ nói:
“Anh sẽ hối hận về những gì anh nói hôm nay.”
Cô xoay lưng bước đi, đôi giày ngập trong nước mưa, để lại phía sau tiếng đóng cửa lạnh lẽo.
Ba ngày đầu sau ly hôn, đúng như lời Hùng mỉa mai, Ly gần như sụp đổ. Căn phòng trọ nhỏ, lạnh lẽo và trống rỗng. Không còn ai gọi cô dậy buổi sáng, không còn mùi cà phê thoang thoảng, cũng chẳng còn tiếng xe của Hùng rời khỏi cổng. Nhưng giữa những đêm dài ấy, Ly nhận ra – cô không chết vì thiếu anh ta, cô chỉ đang học cách sống lại.
Ly từng là một kỹ sư tài năng, người đứng sau nhiều bản thiết kế cho công ty của Hùng. Nhưng trong suốt ba năm, cô chỉ được gắn mác “vợ của giám đốc Hùng”. Mọi công lao, ý tưởng đều mang tên anh ta. Hùng cấm cô xuất hiện trước báo chí, không cho cô tham gia ký kết đối tác, với lý do:
“Phụ nữ chỉ nên ở hậu trường. Anh lo được tất cả.”
Lời nói ấy từng khiến cô tin, từng khiến cô thu mình lại. Nhưng giờ, nó trở thành ngọn lửa thôi thúc Ly đứng dậy.
Sau ly hôn, Ly nhận được một cuộc gọi từ người bạn cũ – chị An, giám đốc một công ty đầu tư. Chị nói:
“Nếu em vẫn còn đam mê, chị có một dự án khởi nghiệp về thiết kế và xây dựng xanh. Chị cần một người đủ bản lĩnh để lãnh đạo. Em có dám thử không?”
Ly lặng người. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra cơ hội đã đến. Cô gật đầu, bắt đầu lại từ con số 0.
Những tháng ngày tiếp theo, Ly gần như quên ăn quên ngủ. Cô tự tay vẽ bản thiết kế, gặp gỡ đối tác, thương lượng từng đồng vốn. Dự án “Green Future” – khu đô thị sinh thái thông minh, là tâm huyết cả đời của cô. Cô đã từng đề xuất ý tưởng này với Hùng, nhưng anh gạt đi:
“Viển vông! Làm ăn mà mơ mộng xanh sạch, chẳng có lợi nhuận đâu!”
Vậy mà giờ đây, dự án ấy đang chuẩn bị được trình làng, với Ly là Chủ tịch Hội đồng Quản trị kiêm giám đốc điều hành.
Một buổi sáng đầu thu, công ty của Hùng – vốn đang lao đao vì thua lỗ – bất ngờ trúng vòng sơ tuyển dự án “Green Future”. Anh ta hí hửng, cho rằng đây là cơ hội cứu công ty khỏi nguy cơ phá sản. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Mình mà thắng gói thầu này, thì sẽ lại đứng đầu ngành.
Buổi họp công bố chủ đầu tư được tổ chức tại khách sạn lớn giữa trung tâm thành phố. Hùng ăn mặc chỉnh tề, tự tin bước vào hội trường, khuôn mặt đầy kiêu ngạo. Anh ta vừa bắt tay đối tác vừa cười nói lớn:
“Tôi nghe nói chủ tịch của Green Future còn rất trẻ. Hy vọng tôi có thể chỉ bảo cho cô ấy đôi chút.”
Mọi người bật cười xã giao. Nhưng chỉ vài phút sau, tiếng thì thầm lan khắp phòng:
“Chủ tịch đến rồi!”
Tất cả hướng về phía cửa. Một người phụ nữ bước vào, trong bộ vest trắng tinh khôi, ánh mắt sắc sảo mà bình thản. Dáng cô cao, phong thái tự tin. Hùng quay lại, và tim anh như ngừng đập.
Người ngồi vào ghế chủ tịch chính là vợ cũ của anh – Ly.
Không khí trong phòng đột ngột lặng xuống. Hùng cứng người, môi run run:
“Ly… là em sao?”
Cô mỉm cười, lịch sự nhưng xa cách:
“Chào giám đốc Hùng. Đã lâu không gặp.”
Hùng lắp bắp:
“Cô… cô là chủ tịch của Green Future?”
Ly khẽ gật, giọng điềm tĩnh:
“Phải. Tôi là người sáng lập và điều hành dự án này.”
Cả phòng vỗ tay chúc mừng, còn Hùng như bị rút cạn máu. Anh ngồi sụp xuống ghế, mồ hôi rịn ra trên trán. Cô gái mà anh từng hạ thấp, từng cho rằng “rời xa anh sẽ không sống nổi” – giờ lại ngồi ở vị trí cao hơn anh, nhìn anh bằng ánh mắt điềm nhiên, không oán hận.
Ly mở cuộc họp, giọng cô dứt khoát, tự tin, toát lên khí chất của người lãnh đạo thực thụ. Cô nói về triết lý “phát triển bền vững”, về giấc mơ đưa ngành xây dựng Việt Nam tiến xa hơn. Hùng lặng im nghe, trong lòng tràn ngập cảm giác thua cuộc.
Khi cuộc họp kết thúc, Ly bước lại gần anh, nhẹ giọng nói:
“Anh từng nói tôi sống không nổi quá ba ngày. Nhưng tôi đã sống, và còn sống tốt hơn cả khi ở bên anh.”
Cô mỉm cười, rời đi giữa hàng chục ánh mắt ngưỡng mộ.
Hùng ngồi lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng dáng người phụ nữ ấy. Trong lòng anh, lần đầu tiên trỗi dậy cảm giác tiếc nuối và ân hận.
Ngoài trời, mưa lại rơi, giống hệt buổi chiều năm nào cô kéo vali ra đi. Nhưng lần này, người đứng trong mưa không còn là Ly nữa.
Mà là anh — người từng nghĩ rằng mất cô chẳng có gì to tát.
Giờ đây, Hùng mới hiểu:
Có những người phụ nữ, chỉ cần rời khỏi bóng đàn ông, họ sẽ tỏa sáng rực rỡ như mặt trời.
