Tối 20/10 chồng đi công tác, nhưng vợ lại nhận được tin nhắn: 'Em ra nhà hàng Song Mai nhé, anh có b/ất n/gờ cho em". Vội vàng đưa con gái đến nơi thì ch/ết đi/ếng




Tối 20/10, Hương vừa dọn xong mâm cơm đơn giản với bát canh rau và con cá kho. Chồng cô đang đi công tác tận Lào Cai từ 2 ngày trước nên 20/10 năm nay chỉ có 2 mẹ con ở nhà. Ăn cơm xong Hương cho con học 1 lúc rồi 2 mẹ con đi ngủ chứ cũng không tính đi chơi đâu cả. Bà nội bà ngoại thì cô cũng gửi quà tặng 2 bà ban ngày cả rồi.

Bé Na — con gái 6 tuổi của Hương — vừa gắp miếng cá vừa hỏi ngây ngô: “Mẹ ơi, hôm nay là ngày của mẹ, sao bố không về?”. Hương mỉm cười gượng gạo: “Bố bận công việc, mai chắc bố gọi video cho hai mẹ con.” Nhưng vừa lúc ấy, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ chồng cô: “Em ra nhà hàng Song Mai nhé, anh có bất ngờ cho em.”

Hương sững người. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim. Phải chăng anh đã bí mật về Hà Nội mà không báo, anh muốn tạo một bất ngờ thật ngọt ngào cho vợ con nhân ngày 20/10?

Cô vội vàng mở tủ chọn chiếc váy màu hồng nhạt — chiếc váy anh từng khen là “dịu dàng và hợp với em nhất”. Cô còn chải tóc cho bé Na, bảo con: “Hôm nay bố mẹ có điều bất ngờ cho con nhé.” Hai mẹ con gọi taxi, trong lòng đầy háo hức.

Nhà hàng Song Mai rực rỡ ánh đèn. Khách ra vào tấp nập. Hương nắm tay con gái đi vào, tim đập loạn nhịp. Nhưng rồi… cô khựng lại. Bên bàn gần cửa sổ, người chồng “đi công tác” của cô đang ngồi đó. Ánh đèn vàng chiếu xuống, trước mặt anh là một bó hoa hồng lớn và chiếc hộp nhung đỏ đựng nhẫn. Chỉ là… Người anh đang nắm tay không phải Hương.

Cô gái ấy trẻ trung, ăn mặc sang trọng, cười rạng rỡ khi anh nói nhỏ gì đó. Rồi, anh quỳ xuống, trao nhẫn và bó hoa. Những tiếng vỗ tay vang lên. Nhân viên nhà hàng reo hò: “Chúc mừng hai anh chị! Đẹp đôi quá… Hôn nhau đi… Hôn đi…”. Hương chết lặng. Bàn tay bé Na vẫn nắm chặt tay mẹ, hồn nhiên hỏi:

“Mẹ ơi, sao chú kia giống bố? Bố đang cầu hôn ai vậy…?” Cô nghẹn lại, vội cúi xuống thì thầm: “Không phải đâu con, bố con đang đi công tác xa mà, mình về nhé…”. Cô kéo con đi thật nhanh, cố nuốt nước mắt đang trào ra. Trước khi rời khỏi cánh cửa nhà hàng, Hương kịp bấm máy chụp lại khoảnh khắc ấy — bằng bàn tay run rẩy.

Trên taxi, Hương lặng im nhìn ra ngoài cửa kính. Mưa lất phất rơi, đường phố đông đúc mà sao lòng cô trống rỗng đến lạ. Cô mở điện thoại ra, 1 tin nhắn gửi đến từ trước nhưng cô lại không để ý. Là tin nhắn từ chồng: “Em yêu, em tới chưa? Anh đang đợi ở bàn gần cửa sổ.”

Cô bật cười trong nước mắt. Thì ra, tin nhắn “bất ngờ” kia anh gửi cho nhân tình nhưng lại gửi nhầm cho vợ. Còn cô — người vợ đồng cam cộng khổ cùng anh suốt 8 năm qua, người đang nuôi con anh, người thay anh gánh vác hết việc đối nội đối ngoại — chỉ là người dư thừa trong câu chuyện tình của anh mà thôi.

Về đến nhà Hương cho con ngủ sớm và cô ngồi viết một mạch tờ đơn ly hôn. Trong lúc đó giường như chồng cô đã phát hiện 2 tin nhắn nhắn nhầm cho vợ nên gọi cho Hương tới 40 cuộc gọi nhỡ. Cô không trả lời.

Viết xong lá đơn, Hương chụp lại tờ đơn ly hôn đặt cạnh bức ảnh chồng quỳ tặng nhẫn cho nhân tình. Cô gửi cả hai cho anh kèm một dòng tin nhắn ngắn gọn: “Cảm ơn anh vì món quà bất ngờ. Em và con không cần nữa. Chúc anh hạnh phúc với lựa chọn của mình.”

Cô lau nước mắt vào giường nằm bên cạnh ôm đứa con gái đang ngủ say. Ngày mai dẫu có ra sao thì cô vẫn có con ở bên cạnh, chỉ cần thế thôi…