Người hàng xóm á/c ý trồng cây che ánh sáng nhà tôi, còn h/ả h/ê nói: “Có giỏi thì chặt đi xem nào!”. Tôi không đôi co, chỉ âm thầm trồng nấm dưới tán cây ấy. Hai tháng sau, anh ta ch/ết lặng...
Tôi tên là Hùng, sống trong một con ngõ nhỏ ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà tôi nằm cạnh một người hàng xóm tên Tấn – một người đàn ông ngoài bốn mươi, tính tình khó chịu, hay ghen tị với người khác. Tôi vốn là người điềm đạm, ít nói, chỉ mong yên ổn làm ăn, nuôi vợ con. Thế nhưng, sự yên bình ấy đã bị phá vỡ kể từ ngày anh Tấn bắt đầu “để ý” đến căn nhà của tôi.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi sửa lại phần mái nhà, lợp thêm tấm kính lấy sáng cho gian bếp. Vợ tôi vốn thích trồng vài chậu hoa nhỏ, nên tôi muốn ánh sáng tự nhiên chiếu vào. Vậy mà, chỉ ít lâu sau, anh Tấn nhìn sang, cằn nhằn:
– Nhà ông sáng quá, chiếu thẳng vào cửa sổ tôi, chói mắt lắm!
Tôi nghe mà chỉ cười trừ. Thế nhưng vài ngày sau, anh ta mang về ba cây trắc bá to, rồi sai người trồng sát hàng rào ngăn cách giữa hai nhà. Những tán cây ấy, chẳng mấy chốc cao lên, che khuất gần hết ánh sáng mà vợ tôi yêu thích. Hoa không còn nở, rau cũng úa vàng vì thiếu nắng.
Tôi sang nói chuyện nhẹ nhàng:
– Anh Tấn à, cây anh trồng sát tường quá, nhà tôi tối om rồi. Hay anh cho tỉa bớt một chút nhé?
Anh ta chống nạnh, cười khẩy:
– Tôi trồng trên đất nhà tôi, ông có quyền gì mà ý kiến? Có giỏi thì chặt đi xem nào!
Câu nói đó như một nhát dao lạnh buốt. Tôi định nổi nóng, nhưng vợ kéo tay, khẽ lắc đầu. Cô ấy nói:
– Thôi anh ạ, đừng chấp người ta. Mình cứ sống tốt, trời biết đất biết.
Tôi im lặng. Nhưng trong lòng vẫn thấy ấm ức. Mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn ánh nắng bị chắn lại, tôi thấy ngột ngạt vô cùng.
Rồi một hôm, trong lúc đi chợ, tôi tình cờ gặp ông Sáu – người từng làm kỹ sư nông nghiệp, nay về hưu ở đầu ngõ. Thấy tôi thở dài, ông hỏi chuyện. Nghe xong, ông cười hiền:
– Cây to thì mát, nhưng mát cũng có lợi đấy chứ! Sao anh không tận dụng bóng râm mà trồng nấm?
Câu nói ấy khiến tôi giật mình. Đúng rồi, dưới tán cây, độ ẩm cao, ít ánh sáng – điều kiện hoàn hảo cho nấm mộc nhĩ và nấm rơm phát triển. Tôi bàn với vợ, rồi bắt tay làm luôn.
Tôi xin ít rơm rạ ở quê, xếp thành từng luống trong góc sân bị che bóng, tưới ẩm mỗi ngày. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ làm cho vui, cho đỡ phí không gian. Nhưng thật không ngờ, sau hai tuần, những tai nấm đầu tiên đã mọc trắng muốt, mơn mởn. Mùi thơm của nấm lan khắp sân, khiến vợ tôi cười tít mắt.
Cô ấy mang thử vài ký ra chợ bán, ai ngờ hết veo chỉ trong buổi sáng. Người mua khen nấm nhà tôi ngon, sạch, và ngọt hơn hẳn nấm công nghiệp. Thế là tôi mở rộng quy mô, làm thêm giá thể, học cách ủ phôi nấm. Hai tháng sau, từ chỗ chỉ trồng thử, tôi đã có một góc sân đầy ắp nấm, mỗi tuần thu vài triệu đồng – hơn cả lương tôi làm công trình.
Ngày nọ, anh Tấn nhìn sang, thấy vợ chồng tôi cười nói, sân nhà rộn ràng người đến mua nấm, thì tức lắm. Anh ta gào lên:
– Ông làm cái gì bên đó mà người ra kẻ vào suốt ngày thế hả?
Tôi chỉ cười:
– À, nhờ bóng mát của cây anh trồng mà nấm nhà tôi phát triển tốt lắm. Cảm ơn anh nhé!
Nghe vậy, anh ta chết lặng, mặt đỏ bừng. Hôm sau, tôi thấy anh ta thuê người đến chặt bỏ gần hết cành lá, sợ rễ cây lấn sang đất nhà tôi. Nhưng lúc ấy thì đã muộn. Tôi vẫn giữ lại vài gốc nấm, tiếp tục nhân giống, rồi đăng ký thương hiệu “Nấm Nhà Hùng” bán online. Bất ngờ, khách đặt hàng ngày một nhiều.
Ba tháng sau, tôi có đủ tiền sửa lại căn nhà, mở thêm một gian để trồng nấm sạch. Trong khi đó, nhà anh Tấn lại xảy ra chuyện: cây bị chặt dở khiến rễ thối, nứt cả nền sân. Anh phải tốn một khoản lớn để xử lý.
Một chiều nọ, tôi thấy anh sang gõ cửa. Anh ta không còn vẻ hống hách như trước, chỉ gãi đầu nói nhỏ:
– Này, ông Hùng… cho tôi hỏi… ông học trồng nấm ở đâu vậy? Tôi muốn thử xem sao.
Tôi nhìn anh, khẽ cười:
– Cũng chẳng đâu xa, chỉ cần kiên nhẫn và biết tận dụng điều mình có thôi. Đôi khi, thứ người khác cho là rắc rối lại chính là cơ hội đấy, anh Tấn ạ.
Anh ta cúi mặt, không nói gì. Tôi không oán, cũng chẳng hả hê. Vì tôi hiểu, trả thù lớn nhất không phải là khiến người khác thua thiệt, mà là biến nghịch cảnh thành sức mạnh của chính mình.
Từ đó, hai nhà dần hòa thuận hơn. Anh Tấn cũng bắt đầu trồng rau sạch, thỉnh thoảng còn sang hỏi kinh nghiệm. Những buổi sáng sớm, tôi lại thấy anh tưới cây, nở nụ cười thân thiện khi gặp tôi ngoài ngõ.
Đến giờ, mỗi khi nhìn giàn nấm trắng phủ kín góc sân – nơi từng bị che bóng bởi sự ác ý – tôi lại mỉm cười. Cuộc đời vốn vậy: ánh sáng không chỉ đến từ mặt trời, mà còn từ những tấm lòng biết kiên nhẫn, biết biến điều tiêu cực thành điều tốt đẹp.
Hai tháng để người hàng xóm “chết lặng”, nhưng cũng là hai tháng để tôi học được một bài học quý giá:
Đừng phí sức tranh cãi với bóng tối – chỉ cần gieo thêm một mầm sống, tự khắc ánh sáng sẽ quay lại.
