Tôi và tì/nh c/ũ của chồng cùng bị th/ương, anh đẩ/y tôi ra rồi đưa ả đi khám trước – lúc cả hai dìu nhau về, họ t/ái m/ặt trước cảnh tượng...




 Tôi tên Lan, 33 tuổi, kết hôn được 5 năm. Chồng tôi là Minh, một người đàn ông hiền lành, ít nói nhưng cực kỳ trọng nghĩa. Tôi từng yêu anh chính vì tính cách đó, nhưng cũng chính “nghĩa tình” ấy đã khiến tôi tổn thương sâu sắc.

Ngày Minh cưới tôi, anh từng thừa nhận có một mối tình sâu đậm thời đại học. Cô gái ấy tên Trang, xinh đẹp, năng động, nhưng hai người chia tay vì gia đình phản đối. Tôi biết điều đó, nhưng chưa bao giờ bận tâm – vì tôi tin, nếu anh chọn tôi, nghĩa là anh đã buông bỏ quá khứ.
Nhưng đời đâu đơn giản vậy.

Một chiều mưa, khi tôi đang cùng Minh đi đám cưới bạn ở ngoại thành, chiếc xe mất lái vì đường trơn, đâm vào vệ cỏ. Tôi bị xây xước tay, còn Trang – người bạn cùng ngồi xe với chúng tôi, lại ngã đập đầu vào cửa kính, máu chảy.

Tôi chưa kịp định thần thì Minh đã lao tới. Tôi tưởng anh sẽ lo cho tôi trước, vì tôi đang ôm cánh tay rướm máu, nhưng không. Anh đẩy tôi ra, cúi xuống đỡ Trang, hốt hoảng:
“Trang, em có sao không? Đừng nhắm mắt! Anh đưa em đi bệnh viện ngay!”

Anh gọi taxi, dìu cô ấy lên. Tôi bước theo, vừa đau vừa tủi. Minh quay lại, chỉ nói nhanh:
“Lan, em đợi ở đây, anh đưa Trang đi cấp cứu trước. Cô ấy chảy máu nhiều quá.”

Không một ánh nhìn, không một câu hỏi tôi có sao không.
Câu nói của anh như một nhát dao.

Tôi đứng đó, giữa cơn mưa lạnh buốt, lòng vừa tê dại vừa cay đắng. Người đàn ông từng hứa che chở cho tôi suốt đời, giờ đang bối rối ôm người cũ, quên mất tôi cũng đang run rẩy, máu chảy dọc cổ tay.

Tôi tự bắt xe đi đến phòng khám gần đó. Bác sĩ khâu lại vết thương, dặn tôi nghỉ ngơi. Tôi không khóc. Chỉ thấy trong lòng như có khoảng trống lớn đang lặng lẽ mở rộng.

Khoảng ba tiếng sau, Minh gọi. Giọng anh run run:
“Lan, Trang không sao rồi. Anh đưa cô ấy về nhé, xong anh qua đón em.”

Tôi cười nhạt: “Không cần đâu, em tự về được.”
Nhưng lòng tôi thì nghẹn lại.

Đêm đó, tôi ngồi trước gương, nhìn cánh tay quấn băng trắng, và nhận ra: có những vết thương không nằm trên da, mà nằm sâu trong lòng, chẳng thuốc nào băng bó nổi.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, nghe tiếng xe ngoài cổng. Minh dìu Trang vào, cô ấy vẫn còn băng trên đầu. Họ vừa đi vừa nói cười, như thể chẳng có gì xảy ra. Khi ánh mắt họ chạm tôi, cả hai cùng sững lại.

Bởi trước mắt họ là tôi, đứng trong sân, tay cầm vali, ánh mắt lạnh lùng.

Phía sau tôi là mẹ chồng, đang ngồi thẫn thờ trên ghế, nước mắt chảy. Trên bàn, tôi đã đặt sẵn tờ đơn ly hôn và tập ảnh – toàn là ảnh Minh và Trang chụp chung trong bệnh viện. Tôi không phải người đa nghi, nhưng đêm qua, một người bạn làm y tá gửi cho tôi những tấm hình đó.
Hóa ra, sau khi Trang tỉnh, họ không về ngay. Minh ngồi cạnh cô suốt đêm, mua cháo, lau trán, thậm chí còn cầm tay cô ta, nói những lời mà tôi từng được nghe khi xưa.

Tôi khẽ nói:
“Anh bảo cô ấy chảy máu nhiều quá nên phải đưa đi trước, còn tôi chỉ là trầy xước nên tự lo. Giờ thì tôi hiểu rồi – người anh thật sự lo, không phải tôi.”

Minh bối rối: “Lan, em hiểu lầm rồi, anh chỉ thương hại Trang thôi. Dù sao cô ấy cũng từng là bạn anh…”

Tôi cười buồn: “Thương hại? Thương hại mà chăm suốt đêm, mà nhìn người ta như sắp mất? Anh ơi, em không cần người thương hại. Em cần một người chồng biết đâu là giới hạn.”

Trang cúi mặt, giọng run run:
“Lan, chị đừng trách anh Minh, là em yếu lòng, em xin lỗi…”

Tôi quay đi, không nhìn cô ta nữa.
“Không sao, em cảm ơn chị đã giúp em nhận ra mình ngu ngốc đến thế nào. Em chúc chị mau khỏe.”

Tôi kéo vali bước đi, nhưng tiếng mẹ chồng gọi lại:
“Lan, con đừng đi. Nó dại dột thôi, để mẹ nói chuyện với Minh.”

Tôi dừng lại, nước mắt lăn dài.
“Mẹ ơi, con thương anh ấy thật. Nhưng đôi khi, thương thôi không đủ. Nếu con ở lại, con sẽ mãi sống trong nỗi sợ – sợ mỗi khi gặp lại cô ta, sợ anh lại chạy đi cứu một người khác, mà quên mất con đang đau.”

Nói rồi, tôi bước ra cổng, không quay đầu.

Một tháng sau, tôi chuyển vào Sài Gòn làm việc. Mỗi lần trời mưa, tôi lại nhớ khoảnh khắc ấy – lúc tôi và “tình cũ của chồng” cùng bị thương, và anh chọn người kia. Lúc đó, tôi tưởng mình mất tất cả. Nhưng giờ nhìn lại, tôi biết mình đã tìm lại được lòng tự trọng.

Người ta nói, tình yêu thật sự không phải là chọn ở bên ai khi họ vui, mà là chọn ai khi cả hai cùng tổn thương. Minh đã chọn sai. Và tôi – cũng đã chọn đúng khi rời đi.

Ba tháng sau, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ chồng:

“Nó đã hiểu ra rồi con ạ, giờ mới biết mất con là mất cả nhà.”

Tôi đọc, mỉm cười, nhưng không trả lời. Tôi không hận, cũng chẳng trách. Bởi đến cuối cùng, có những bài học trong đời phải trả bằng nước mắt – để sau này, ta mới biết yêu mình cũng là một cách để không ai có thể làm mình đau thêm lần nữa.