Mẹ chồng thấy tôi lương 50 tr/iệu liền gọi 3 em chồng ở q/uê lên ăn nhờ ở đậu, é/p tôi hầ/u h/ạ, tôi im lặng xách vali về quê, mới 1 ngày họ đã thấy cảnh...



Tôi năm nay 30 tuổi, làm trưởng nhóm kinh doanh cho một công ty lớn. Nhờ chăm chỉ và biết nắm bắt cơ hội, thu nhập trung bình hàng tháng của tôi khoảng 50 triệu. Với tôi, đó là thành quả sau nhiều năm nỗ lực, nhưng với mẹ chồng, nó lại trở thành lý do để bà “sắp đặt” cuộc sống của tôi theo cách bà muốn.

Một hôm, sau khi tình cờ nghe tôi nói chuyện điện thoại về mức lương tháng, mắt mẹ chồng sáng rực. Bà cười khẩy:
“Con kiếm tiền giỏi thế thì lo cho gia đình chồng cũng phải thôi. Từ mai, mẹ gọi ba đứa em chồng từ quê lên ở chung. Ở quê khó khăn, lên thành phố có chị dâu chăm thì đỡ khổ.”

Tôi bàng hoàng, chưa kịp phản ứng thì chỉ vài ngày sau, ba em chồng đã lỉnh kỉnh đồ đạc kéo đến. Căn hộ vốn vừa đủ cho vợ chồng tôi bỗng chốc trở nên chật chội.

Từ sáng sớm, tôi phải lo bữa sáng cho cả nhà, đi làm về lại tất bật cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ. Ba em chồng chẳng ai động tay, cứ vô tư ăn xong là nằm xem tivi hoặc lướt điện thoại. Mẹ chồng còn ngang nhiên nói:
“Chúng nó lên thành phố học hỏi, sau này mới khá được. Con dâu mà kiếm được 50 triệu thì coi như phúc của cái nhà này, cố mà lo cho chu toàn.”

Tôi nghẹn ngào, quay sang nhìn chồng mong anh sẽ lên tiếng. Nhưng anh chỉ im lặng, thậm chí còn hùa theo:
“Em chịu khó một chút, mấy đứa ở quê mới lên còn lạ lẫm. Coi như giúp đỡ gia đình.”

Ngày qua ngày, tôi giống như một cái máy không biết mệt mỏi. Công việc ở công ty đã áp lực, về nhà lại hầu hạ thêm năm sáu con người. Không một lời cảm ơn, chỉ toàn trách móc và đòi hỏi.

Một buổi tối, khi vừa tan ca về nhà, tôi thấy em chồng út ngồi khoanh chân giữa phòng khách, cất giọng ra lệnh:
“Chị dâu, em đói rồi, làm mì cho em ăn đi.”

Tôi chết lặng. Trong ánh mắt mẹ chồng, không còn sự cảm thông nào, chỉ còn sự coi thường. Lúc đó, trái tim tôi như vỡ ra. Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng càng chịu đựng, họ càng xem đó là bổn phận.

Đêm ấy, tôi xách vali về quê. Không một lời to tiếng, cũng chẳng cần giải thích. Tôi chỉ để lại mảnh giấy:
“Con về với bố mẹ con vài hôm.”

Ngày hôm sau, khi vắng tôi, căn nhà lập tức trở nên hỗn loạn. Sáng sớm không ai nấu ăn, mấy em chồng loay hoay mãi cũng chỉ mua mì gói. Quần áo chồng chất không ai giặt, bát đũa bừa bộn trong bồn.

Đến trưa, mẹ chồng vốn quen có cơm canh tươm tất, nay đành ngồi thở dài, nhìn căn bếp ngổn ngang. Cả nhà bắt đầu lục đục, ai cũng đùn đẩy việc.

Tối muộn, anh Huy – chồng tôi – đi làm về, thấy nhà cửa bẩn thỉu, mặt anh sa sầm. Anh gọi điện cho tôi liên tục, nhưng tôi không nghe. Chỉ sau một ngày, họ đã nếm trải cảm giác thiếu vắng tôi – người mà trước đây họ coi như “osin miễn phí”.

Ở quê, tôi được sống trong sự yêu thương của bố mẹ đẻ. Sáng dậy có bát cơm nóng, chiều về có người trò chuyện, hỏi han. Tôi cảm thấy bình yên, khác hẳn cái cảnh ồn ào, áp lực ở nhà chồng.

Ba ngày sau, chồng tôi tìm về, gương mặt mệt mỏi:
“Em à, anh xin lỗi. Ở nhà chẳng ai làm gì, mẹ cũng thừa nhận là đã quá đáng. Em về đi, nhà không thể thiếu em được.”

Tôi bình thản đáp:
“Em không bỏ nhà, nhưng em sẽ không tiếp tục sống trong cảnh bị lợi dụng. Nếu còn cảnh ăn nhờ ở đậu, coi em như người hầu, thì em và con sẽ không quay lại nữa.”

Anh Huy cúi đầu im lặng. Tôi biết, chỉ khi tôi rời đi, họ mới hiểu giá trị thật sự của tôi.

Khi tôi trở về căn hộ, không còn bóng dáng ba em chồng nữa. Căn nhà gọn gàng, sạch sẽ. Mẹ chồng ngồi đợi tôi ở phòng khách, ánh mắt khác hẳn, pha chút ngượng ngùng:
“Mẹ… đã suy nghĩ lại. Con vất vả quá lâu rồi. Từ nay, nhà này không còn chuyện ép uổng nữa. Con hãy coi đây là mái ấm thật sự.”

Tôi chỉ mỉm cười. Nỗi đau chưa thể nguôi ngoai ngay, nhưng ít nhất, sự im lặng và quyết liệt rời đi của tôi đã khiến họ thức tỉnh.

Tôi không cần phải gào thét, cũng chẳng cần đôi co. Bởi đôi khi, cách trả lời mạnh mẽ nhất chính là im lặng rời đi – để họ thấy được cảnh tượng trống rỗng khi vắng bóng mình.

Và rồi, họ sẽ hiểu: người phụ nữ trong gia đình không phải là cái bóng, càng không phải người hầu.