Chị gái mượn em trai 350 triệu để ch/ữa bệ/nh, em bắt chị viết gi/ấy n/ợ, ai dè khi về nhà mở tờ giấy ra xem, chị sữ/ng s/ờ ch/ết lặng…
Ngọc ngồi lặng bên cửa sổ bệnh viện, mắt đỏ hoe. Bác sĩ vừa thông báo chị cần phải phẫu thuật gấp, chi phí lên đến hàng trăm triệu đồng. Gia đình chồng làm nông, kinh tế bấp bênh, số tiền quá lớn chẳng biết xoay đâu ra. Nhìn hai đứa con còn nhỏ, lòng chị đau như cắt.
Trong cơn tuyệt vọng, Ngọc nghĩ đến Hưng – em trai ruột. Hưng từ nhỏ đã hiếu học, sau này lập nghiệp ở thành phố, công việc ổn định, cuộc sống khấm khá hơn. Nhưng từ ngày lấy chồng, Ngọc ít liên lạc vì sợ mang tiếng “chị nhờ vả em”. Lần này, không còn cách nào khác, chị quyết định gọi cho Hưng.
Đầu dây bên kia, giọng em trai trầm ổn:
– Chị cần bao nhiêu?
Ngọc nghẹn ngào:
– Bác sĩ bảo ít nhất 350 triệu… Chị biết số tiền này lớn lắm, nhưng chị không còn cách nào khác.
Im lặng vài giây, rồi Hưng đáp:
– Được. Nhưng chị phải viết giấy nợ.
Câu nói khiến Ngọc chết lặng. Chị vốn nghĩ tình ruột thịt không cần tính toán, không ngờ Hưng lại thẳng thắn như vậy. Dù trong lòng buồn tủi, nhưng vì mạng sống, Ngọc đành gật đầu.
Ngày hôm sau, Hưng mang tiền đến. Anh rút sẵn tờ giấy trắng, nghiêm giọng:
– Chị viết đi. Ghi rõ số tiền 350 triệu, hẹn ngày trả.
Ngọc run run cầm bút, từng dòng chữ như những nhát dao cứa vào lòng. Chị không oán trách, chỉ thấy nghẹn ngào. Viết xong, chị nhận tiền, rối rít cảm ơn rồi quay về bệnh viện làm thủ tục phẫu thuật.
Ca mổ thành công, nhưng cơ thể yếu ớt khiến chị mất nhiều thời gian hồi phục. Mỗi lần nhìn tờ giấy nợ cất trong túi, tim chị lại nhói đau: “Em trai mình tính toán đến thế sao? Hay tình cảm chị em vốn dĩ mong manh vậy thôi?”
Một tháng sau, khi sức khỏe ổn định, Ngọc trở về nhà. Một buổi chiều, chị lục túi lấy giấy nợ ra xem lại. Cẩn thận mở từng nếp gấp, ánh mắt chị dừng lại ở dòng chữ cuối cùng.
Bên dưới phần chữ chị viết, có thêm vài dòng của Hưng, nét bút ngay ngắn, dứt khoát:
“Nếu chị trả được, em sẽ lấy lại tiền.
Nếu chị không trả nổi, coi như món quà em dành cho chị.
Điều kiện duy nhất: từ nay chị phải sống thật khỏe mạnh, đừng bỏ mặc bản thân. Em không cần gì khác ngoài việc chị sống lâu bên các cháu và luôn nhớ rằng em trai này vẫn thương chị như ngày nào.”
Ngọc chết lặng. Nước mắt chị rơi lã chã xuống trang giấy. Hóa ra, tờ giấy nợ kia không phải để ràng buộc, mà là để giữ thể diện cho chị. Hưng hiểu rõ chị gái luôn tự trọng, không muốn ai nói mình đi xin xỏ. Bắt viết giấy nợ chính là cách để chị cầm tiền trong danh nghĩa “vay mượn”, chứ không phải ban ơn.
Chị ôm tờ giấy vào ngực, nghẹn ngào gọi cho em trai:
– Hưng ơi… sao em lại làm vậy?
Đầu dây bên kia, Hưng khẽ cười:
– Em biết chị thương chồng con, không muốn mang tiếng sống nhờ vào em. Có tờ giấy nợ, chị sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Còn tiền… chỉ là thứ nhỏ bé thôi. Em chỉ cần chị còn ở đây, còn gọi em một tiếng “em trai” là đủ.
Ngọc bật khóc nức nở, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Chị nhận ra, đôi khi yêu thương không cần nói bằng lời, mà giấu trong những điều tưởng chừng lạnh lùng.
Từ đó, mỗi lần nhìn tờ giấy nợ, Ngọc không còn thấy nặng nề nữa. Trái lại, chị coi đó như báu vật, minh chứng cho tình cảm máu mủ thiêng liêng. Chị dặn lòng phải sống thật khỏe, để không phụ tấm lòng của em trai.
Và câu chuyện ấy, mỗi khi nhắc lại, vẫn khiến cả gia đình rưng rưng xúc động – bởi đằng sau sự nghiêm khắc bề ngoài, lại là tình thương chan chứa, không gì có thể thay thế.