Em chồng làm tiệc đầy tháng cho con đãi 40 bàn, nhà chồng é/p tôi thanh toán, tôi âm thầm h/ủy 6 thẻ rồi tuy/ên b/ố một câu khiến cả nhà chồng ch/ết lặ/ng...
Tôi về làm dâu trong một gia đình đông anh em. Chồng tôi là con cả, được bố mẹ và các em coi như chỗ dựa kinh tế. Từ ngày cưới nhau, gần như việc lớn việc nhỏ trong nhà, dù không liên quan trực tiếp đến vợ chồng tôi, thì cuối cùng người thanh toán vẫn là… tôi.
Ban đầu, tôi nghĩ “thôi thì anh cả lo cho các em cũng là lẽ thường”. Nhưng dần dần, sự nhờ vả trở thành thói quen, còn sự “ép buộc” thì như một luật bất thành văn.
Ngày em chồng sinh con đầu lòng, nhà chồng tổ chức đầy tháng linh đình, đãi tận 40 bàn ở nhà hàng lớn nhất thị trấn. Khi nghe con số ấy, tôi giật mình: “Ai sẽ trả tiền cho 40 bàn tiệc này?” – nhưng chẳng kịp hỏi, vì mẹ chồng đã nhanh nhảu:
– Cái này thì chị cả lo nhé, con dâu trưởng phải xông xênh một chút, để nhà ta nở mày nở mặt.
Cả bàn tiệc hôm đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, như thể chuyện tôi đứng ra chi trả là hiển nhiên. Chồng tôi cũng chỉ ậm ừ, không phản đối. Tôi nuốt nghẹn, trong lòng vừa tủi vừa tức, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười cho qua.
Đêm về, tôi lặng lẽ ngồi tính toán. Chi phí 40 bàn, cộng thêm đồ uống, trang trí, chắc chắn không dưới 300 triệu. Tôi không tiếc tiền nếu thực sự cần thiết, nhưng cái cảm giác bị coi như cái ví chung của cả gia đình khiến tôi nghẹn ứ.
Tôi quyết định làm một việc táo bạo. Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho ngân hàng, hủy toàn bộ 6 thẻ phụ đứng tên chồng và mẹ chồng, vốn dĩ tôi đã đưa để mọi người tiện chi tiêu. Từ nay, tài khoản chỉ còn duy nhất tôi quản lý.
Ngày tiệc đầy tháng diễn ra, không khí tưng bừng, ai cũng hả hê. Đến lúc nhà hàng đưa hóa đơn, người quản lý tiến đến bàn gia đình tôi, cung kính:
– Tổng cộng 326 triệu 500 nghìn, xin quý khách thanh toán.
Cả nhà chồng quay sang nhìn tôi, chờ đợi như mọi khi. Nhưng tôi bình thản đứng dậy, rút ví, lấy ra một chiếc thẻ rồi nói:
– Thẻ này hôm qua tôi đã hủy, không còn giá trị nữa. Năm chiếc còn lại cũng vậy.
Mọi người sửng sốt. Mẹ chồng cau mặt:
– Con nói gì thế? Chẳng lẽ con không trả tiền à?
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng từng chữ rõ ràng:
– Con chỉ muốn nhắc lại, đây là tiệc của em chồng, không phải của vợ chồng con. Nếu em tổ chức, thì em phải có trách nhiệm. Từ nay trở đi, con không còn là cái “ngân hàng” của cả nhà. Ai tiêu thì người đó trả.
Không gian bỗng im phăng phắc. Các em chồng ngơ ngác nhìn nhau, chồng tôi mặt tái mét, còn mẹ chồng thì chết lặng. Họ chưa bao giờ nghĩ tôi – đứa con dâu vẫn luôn nhẫn nhịn – lại có thể cứng rắn đến vậy.
Người quản lý nhà hàng sốt ruột chờ thanh toán. Cuối cùng, em chồng tôi lúng túng móc điện thoại, gọi bạn bè vay mượn, xoay xở từng đồng. Những người dự tiệc bắt đầu xì xào bàn tán, còn gia đình chồng thì im lìm, chẳng dám nói thêm lời nào.
Đêm đó, tôi trở về nhà, chồng tôi trách:
– Sao em làm to chuyện thế? Dù sao cũng là người trong nhà…
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
– Nếu là người trong nhà thì càng phải hiểu cho nhau, chứ không phải lợi dụng nhau. Em không tiếc tiền, nhưng em không chấp nhận bị coi là cái ví mãi được. Anh là chồng, anh phải hiểu điều đó hơn ai hết.
Chồng im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu.
Từ sau sự việc ấy, cả nhà chồng thay đổi hẳn. Không ai còn dám coi chuyện “chị cả trả tiền” là hiển nhiên. Em chồng tổ chức gì thì tự tính toán, mẹ chồng cũng thôi đòi hỏi. Còn tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm làm dâu, mới cảm thấy mình thực sự được tôn trọng.
Câu nói hôm ấy – “Ai tiêu thì người đó trả” – như một lằn ranh, cắt đứt những ngày tháng bị coi thường, và cũng mở ra một cuộc sống mới, nơi tôi được là chính mình, không còn bị trói buộc bởi những đòi hỏi vô lý.