Lên thăm con gái, bố mẹ tôi bị mẹ chồng đ/ổ t/ội ă/n c/ắp đôi bông tai 2 chỉ vàng, vài ngày sau cả nhà chồng phải cầu xin th/a th/ứ...
Ngày ấy, tôi mới sinh con đầu lòng được hơn một tháng. Cuộc sống ở nhà chồng vốn đã ngột ngạ vì mẹ chồng khó tính, nay lại thêm cảnh con mọn khiến tôi gần như kiệt sức. Bố mẹ tôi thương con gái, quyết định từ quê lên thăm vài hôm, mang theo đủ thứ – nào là gà quê, rau sạch, mấy cân cam vàng mọng… tất cả đều là những gì tốt nhất ông bà dành cho tôi.
Buổi sáng hôm ấy, khi bố mẹ vừa tới, tôi mừng rỡ ra đón. Mẹ chồng thì chỉ đứng ở cửa, chào lấy lệ. Cả buổi, bố mẹ tôi ân cần hỏi han, dọn dẹp nhà cửa giúp tôi, không nề hà việc gì. Tối hôm đó, chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm ấm áp, tưởng chừng chẳng có chuyện gì.
Nhưng sáng hôm sau, khi bố mẹ tôi còn chưa kịp ăn sáng, mẹ chồng đột nhiên gọi mọi người lại, giọng gay gắt:
– Đôi bông tai vàng 2 chỉ của tôi để trên bàn trang điểm hôm qua, giờ biến đâu mất!
Bà vừa nói vừa đảo mắt quanh phòng, rồi dừng lại ở bố mẹ tôi. Không cần ai nói thêm, tôi đã hiểu bà đang ám chỉ điều gì.
Bố tôi sững lại một giây, rồi ôn tồn:
– Có khi chị để đâu đó, tìm kỹ lại xem.
– Tôi không bao giờ để lung tung. Hôm qua tôi vẫn thấy nó ở đó. Nhà này hôm qua chỉ có khách từ quê lên… – Bà bỏ lửng câu nói, nhưng ai cũng hiểu.
Tôi run lên vì tức giận, nước mắt chực trào. Mẹ tôi im lặng, môi mím chặt. Không khí trong nhà đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở. Bố mẹ tôi chẳng nói gì thêm, vội vã thu dọn đồ rồi bắt chuyến xe về quê. Trước khi đi, bố chỉ khẽ xoa vai tôi:
– Con đừng khóc. Sự thật sớm muộn cũng rõ.
Mấy ngày sau, tin đồn “bố mẹ vợ lên chơi ăn cắp vàng” lan nhanh trong xóm qua lời hàng xóm nhiều chuyện. Tôi đi chợ mà thấy ánh mắt người ta dò xét, tim như bị ai bóp chặt. Chồng tôi lúc ấy đang đi công tác xa, gọi điện về thì chỉ khuyên tôi nhẫn nhịn, đợi anh về giải quyết.
Rồi một buổi chiều, khi mẹ chồng dọn tủ quần áo, bà bất ngờ phát hiện đôi bông tai nằm sâu dưới khe gỗ, bị mắc vào một chiếc khăn cũ. Hóa ra hôm trước bà vô tình làm rơi lúc thay ga giường mà không hay biết. Bà chết lặng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Hôm sau, chồng tôi về. Nghe mẹ kể lại, anh im lặng rất lâu rồi nói:
– Mẹ biết mình sai thế nào rồi chứ? Mẹ đã khiến bố mẹ vợ mang tiếngnhục nhã. Chuyện này không thể bỏ qua như không có gì được.
Cuối cùng, cả nhà chồng quyết định xuống quê gặp bố mẹ tôi để xin lỗi.
Chiếc xe dừng trước cổng nhà. Bố tôi đang ngồi đan rổ ngoài sân, thấy chúng tôi thì đứng dậy, nét mặt bình thản. Mẹ chồng tôi bước xuống trước, đi thẳng đến trước mặt ông bà, cúi người:
– Tôi xin lỗi ông bà. Tôi đã hồ đồ, vội vàng nghi oan. Đôi bông tai đã tìm thấy, là do tôi đánh rơi. Mong ông bà rộng lượng bỏ qua.
Mẹ tôi nhìn bà một lúc rồi mới nhẹ nhàng đáp:
– Chúng tôi không giận, chỉ buồn. Buồn vì người thân trong gia đình mà lại thiếu tin tưởng nhau đến vậy.
Không khí im lặng vài giây. Bố tôi chậm rãi:
– Tôi không cần ai phải bồi thường hay đền gì cả. Chỉ mong từ nay các con sống biết tin nhau, tôn trọng nhau, để cháu tôi lớn lên trong một mái nhà ấm áp, không còn những lời nghi oan cay đắng.
Mẹ chồng tôi gật đầu lia lịa, mắt rơm rớm. Chồng tôi nắm tay bố mẹ vợ, giọng kiên quyết:
– Con xin hứa sẽ không bao giờ để bố mẹ chịu oan ức thêm lần nào nữa.
Chúng tôi cùng ngồi lại bên ấm trà, câu chuyện dần chuyển sang những kỷ niệm vui. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết vết thương lòng này cần thời gian mới lành. Dù vậy, ít nhất, sự thật đã sáng tỏ, danh dự của bố mẹ tôi đã được trả lại. Và hơn hết, tôi hy vọng từ đây, gia đình sẽ học được cách trân trọng và tin tưởng nhau hơn, để những ngày tháng sau này không còn bóng dáng của những nghi kỵ đau lòng.