Bán nhà 22 tỷ cho con du học Mỹ, trở về con nhận lương 20 triệu 1 tháng, bố mẹ sh/ock nặng nói một câu đ/ắng l/òng...
Ông Hòa và bà Nhạn có một ngôi nhà mặt tiền rộng lớn giữa lòng quận 1, TP.HCM. Ngôi nhà ấy được xây cất từ mồ hôi nước mắt của hai vợ chồng suốt hơn ba chục năm trời lăn lộn buôn bán. Đó không chỉ là tài sản lớn nhất mà còn là nơi chất chứa bao kỷ niệm ngọt ngào, khổ đau, từng góc tường đều in hằn dấu vết thời gian và tình thân.
Vậy mà, năm đó, khi con trai duy nhất – Minh Quân – trúng học bổng bán phần của một trường đại học danh tiếng ở Mỹ, ông Hòa không ngần ngại bán nhà. Bà Nhạn còn đeo khăn lau nước mắt khi ký vào giấy tờ sang tên:
“Miễn là con có tương lai, có học vấn. Vợ chồng già rồi, ở đâu cũng được.”
Ngôi nhà bán được 22 tỷ. Sau khi trừ chi phí thuê chung cư để ở tạm, còn lại gần 20 tỷ được ông bà dành hết cho Quân: học phí, chi phí ăn ở, đi lại, bảo hiểm, các kỳ thực tập, học thêm tiếng Anh, chi tiêu phát sinh, v.v… Chẳng ai chê trách gì, vì trong mắt mọi người, Quân là niềm tự hào của cả khu phố – học giỏi, lễ phép, lại thông minh lanh lợi. Ai cũng tin cậu sẽ thành công, kiếm được hàng ngàn đô mỗi tháng, đưa cha mẹ sang Mỹ sống sung sướng tuổi già.
Thời gian trôi qua, bảy năm nơi đất khách, Quân học xong cử nhân, rồi học tiếp thạc sĩ ngành Quản trị công nghệ thông tin. Những cuộc gọi về Việt Nam ngày càng ít, có khi nửa năm mới gọi một lần. Ông bà chỉ biết thở dài, tự nhủ: “Chắc nó bận học, bận làm, bên đó ai cũng vất vả mà…”
Ngày Quân trở về Việt Nam, không có cảnh chào đón rình rang. Anh đi taxi về thẳng căn hộ thuê trọ của bố mẹ, tay xách một vali nhỏ, nét mặt không giấu nổi sự mỏi mệt. Ông Hòa vừa thấy con đã rơm rớm nước mắt, bà Nhạn nắm tay Quân, run run hỏi:
– Giờ con về rồi hả? Ở luôn chứ?
Quân gật đầu, nhưng tránh ánh mắt của mẹ.
Vài tuần sau, cả nhà mới “té ngửa” khi biết Quân xin việc ở một công ty khởi nghiệp, mức lương khởi điểm chỉ 20 triệu/tháng. Bà Nhạn sững người:
– Con tốt nghiệp thạc sĩ ở Mỹ, sao lại nhận công việc lương thấp vậy? Bộ con không tìm được việc nào tốt hơn à?
Quân cười nhạt:
– Con muốn làm đúng đam mê, mẹ à. Tiền không phải tất cả. Con thích môi trường này.
Ông Hòa đập tay xuống bàn:
– Mày nói gì? Bố mẹ bán cả căn nhà 22 tỷ cho mày đi du học, giờ mày về nhận lương chưa bằng thằng shipper hả?
Quân cúi đầu, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp:
– Con biết ơn bố mẹ. Nhưng sống phải có lý tưởng. Lúc đi học, con mới hiểu được rằng sống là phải làm điều mình yêu thích.
Lúc đó, bà Nhạn đứng bật dậy, quay mặt đi chỗ khác để giấu giọt nước mắt đang trào ra. Ông Hòa thì lặng người, giọng ông như vỡ vụn:
– 22 tỷ đổi lấy 20 triệu một tháng. Mày bảo đó là lý tưởng? Còn lý tưởng của bố mẹ mày thì sao?
Trong căn phòng nhỏ thuê trọ, không gian bỗng nặng trĩu. Những câu chữ đắng lòng ấy cứ như dao cứa vào tim người cha, người mẹ cả đời tằn tiện vì con.
Từ ngày đó, không khí trong nhà trở nên trầm lặng. Quân vẫn đi làm đều, tối về ăn cơm cùng bố mẹ, nhưng bữa cơm chẳng còn tiếng cười. Có lần, bà Nhạn hỏi con nhẹ nhàng:
– Bạn bè con, học cùng khóa, giờ họ làm gì rồi?
Quân nói nhỏ:
– Có người làm cho Google, có người về nước mở công ty riêng, cũng có người thất nghiệp, bấp bênh…
– Còn con?
– Con… muốn bắt đầu từ thấp, để hiểu từ gốc rễ. Con muốn tự xây dựng con đường riêng.
Nghe đến đây, bà Nhạn không nói gì nữa. Bà nhìn lên trần nhà, nước mắt ứa ra. Có lẽ, đó không phải điều bà mong đợi khi đẩy đứa con trai duy nhất của mình ra nước ngoài với cả khối tài sản cuộc đời.
Một hôm, ông Hòa đi khám bệnh, bác sĩ bảo cần kiểm tra thêm vì có dấu hiệu tim mạch. Ông về nhà, ngồi bên ban công, thở dài:
– Tao chỉ ước có căn nhà cũ để còn nằm trên cái ghế mây quen thuộc, nghe tiếng xe cộ ngoài phố. Bây giờ, ngay cả bệnh cũng không dám đổ gục, vì tiền viện phí mà con tao thì lĩnh 20 triệu/tháng.
Hôm ấy, Quân nghe hết. Anh đứng sau cánh cửa, lặng thinh.
Tối đó, lần đầu tiên anh ngồi xuống nói thật lòng:
– Con xin lỗi. Con đã quá ích kỷ. Con tưởng sống vì lý tưởng là đúng. Nhưng con quên mất lý tưởng của bố mẹ là thấy con thành đạt, có thể đỡ đần lại cho gia đình.
Rồi anh nhìn thẳng vào mắt bố:
– Con sẽ thay đổi. Con sẽ tìm cách để mọi hi sinh của bố mẹ không trở thành uổng phí.
Ông Hòa không nói gì, chỉ gật đầu chậm rãi, đôi mắt đã hoe đỏ.
Có những đứa con nghĩ rằng yêu thương là theo đuổi ước mơ cá nhân, là được sống đúng đam mê. Nhưng họ quên mất, có những người cha người mẹ cả đời chưa từng dám mơ cho mình, chỉ mong con có cuộc sống tốt hơn, và họ tin rằng – nếu đã bước lên một chuyến tàu đắt giá như vậy – thì đích đến cũng phải là vinh quang, là sự đền đáp.
Không ai trách con làm theo trái tim. Nhưng có những trái tim cha mẹ đã rách toạc vì hy sinh, thì đừng để nó chảy máu thêm vì sự ngây thơ của một “lý tưởng” không nhìn thấy hiện thực.