Biết vợ cũ lấy chồng ngh/èo, tôi đến để gi/ễu c/ợt, vừa nhìn chú rể, tôi về kh/óc cả đêm…


 Tôi và Linh từng yêu nhau suốt bốn năm đại học. Cô ấy hiền lành, luôn nhẫn nhịn và yêu tôi vô điều kiện. Thế nhưng, sau khi ra trường, tôi nhanh chóng tìm được công việc lương cao ở công ty nước ngoài, còn Linh thì chật vật mãi vẫn chỉ xin được chân nhân viên lễ tân. Khi ấy, tôi tự cho mình quyền được lựa chọn. Tôi rời bỏ Linh để đến với con gái giám đốc – người có thể giúp tôi thăng tiến nhanh chóng. Linh khóc cạn nước mắt trong ngày tôi lạnh lùng nói lời chia tay, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghĩ, cô gái ấy không xứng với tôi.

Năm năm sau, tôi đã trở thành phó phòng kinh doanh. Cuộc sống hôn nhân với vợ mới cũng không hạnh phúc như tôi tưởng. Cô ấy chê bai, coi thường tôi vì lương tháng vẫn chỉ thuộc hàng trung bình ở công ty của bố vợ. Tôi luôn phải nhìn sắc mặt vợ, sắc mặt bố vợ mà sống. Đúng lúc ấy, tôi nghe tin Linh sắp lấy chồng. Một người bạn nói với tôi:

– Mày biết nó lấy ai không? Một gã thợ xây, nghèo rớt mồng tơi. Đúng là không có mắt nhìn đàn ông!

Tôi bật cười khinh bỉ. Trong đầu tôi hiện lên cảnh Linh mặc chiếc váy cưới rẻ tiền, gương mặt cô hốc hác vì khổ cực. Tôi quyết định đến đám cưới ấy, không phải để chúc phúc, mà để giễu cợt, để cô ấy thấy lựa chọn ngày xưa của mình kém cỏi thế nào.

Hôm đó, tôi ăn mặc bảnh bao, đi xe hơi sang trọng. Vừa bước vào sân, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi cảm thấy tự mãn vô cùng. Nhưng rồi, khi nhìn thấy chú rể, tôi sững sờ. Anh ta mặc vest đơn giản, nhưng gương mặt lại vô cùng quen thuộc. Tôi bước lại gần, trái tim như ngừng đập khi nhận ra đó là Quân – người bạn thân nhất của tôi thời đại học.

Ngày ấy, Quân là chàng trai khuyết tật một chân do tai nạn. Cậu ấy hiền lành, chăm chỉ, luôn âm thầm giúp đỡ tôi mọi việc, từ bài tập đến chuyện sinh hoạt. Nhưng tôi chưa bao giờ coi cậu ấy là bạn, chỉ coi như kẻ ăn theo. Ra trường, Quân xin được việc ở công ty xây dựng, dù chỉ là giám sát công trình, lương không cao, nhưng cậu ấy luôn vui vẻ.

Tôi nhìn Linh. Cô ấy cười rạng rỡ, hạnh phúc nắm tay Quân. Trong ánh mắt ấy không hề có mặc cảm hay nuối tiếc, chỉ có niềm tin và sự bình yên. Lúc ấy, tôi nghe thấy hai bác ngồi bàn bên nói chuyện:

– Thằng Quân tốt lắm. Dù một chân nhưng nó chăm chỉ lắm, đi làm kiếm từng đồng về phụ bố mẹ. Nghe đâu nó dành dụm mấy năm mới mua được mảnh đất nhỏ này để xây căn nhà cấp bốn cho vợ chồng nó ở riêng. Có hiếu, có tình, lại sống tử tế, ai cũng quý.

Tôi lặng người. Đến khi lễ cưới bắt đầu, Linh nắm tay Quân bước lên sân khấu. Giây phút ấy, tôi chợt thấy tim mình thắt lại. Đó là nụ cười hạnh phúc mà cô ấy chưa từng có khi ở bên tôi. Tôi nhớ lại những năm tháng trước, Linh chưa từng dám tựa vào vai tôi nơi đông người vì tôi sợ bạn bè chê cười cô gái giản dị, quê mùa. Vậy mà giờ đây, cô ấy tự hào nắm tay Quân, người đàn ông chỉ có một chân nhưng có trái tim ấm áp và nhân hậu.

Khi về đến nhà, tôi ném chiếc áo vest đắt tiền lên sofa, ngồi sụp xuống sàn, nước mắt cứ thế tuôn ra. Tôi khóc không phải vì ghen tuông, mà vì cay đắng nhận ra, tôi đã đánh mất thứ quý giá nhất đời mình. Tôi có tiền, có địa vị, nhưng chẳng có ai thật lòng yêu thương. Còn Linh, cô ấy có một người chồng tuy không giàu có, nhưng sẵn sàng cùng cô đi qua mọi khó khăn của cuộc đời.

Tôi khóc cả đêm hôm đó. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu thế nào là thất bại thật sự. Không phải thua kém về vật chất, mà là thua kém về nhân cách, về trái tim.

Kể từ hôm ấy, tôi sống lặng lẽ hơn. Tôi không còn coi thường những người xung quanh, cũng không dám tự cao vì đồng lương của mình nữa. Tôi nhận ra, giá trị của một người đàn ông không nằm ở chiếc xe anh ta đi, chiếc đồng hồ anh ta đeo, mà nằm ở cách anh ta yêu thương và trân trọng người bên cạnh.

Bởi lẽ, tiền có thể kiếm được, nhưng tình người, một khi đã đánh mất… mãi mãi không bao giờ tìm lại được.