Từ ngày chồng đón b/ồ nhí về, tối nào vợ cũng trang điểm lộng lẫy ra khỏi nhà, b/ám theo s/ốc ng/ất thấy…
Từ ngày Thành đưa cô bồ trẻ về sống chung trong nhà với lý do “muốn thử cảm giác mới”, cuộc sống của Hạnh – người vợ hiền lành tần tảo suốt hơn 20 năm – hoàn toàn thay đổi. Cô không khóc lóc, không trách móc, càng không làm ầm ĩ. Hạnh chỉ im lặng, bình thản làm việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng có một điều khiến Thành bắt đầu cảm thấy bất an: mỗi tối, vợ anh lại ăn mặc cực kỳ chỉn chu, trang điểm kỹ lưỡng, mặc váy đẹp, xịt nước hoa sang trọng rồi bước ra khỏi nhà như thể đi dự tiệc. Không nói với ai, không giải thích gì, cũng chẳng mang vẻ gì đau khổ. Chỉ là… đi.
Ban đầu, Thành không quan tâm. Anh nghĩ vợ chỉ giả vờ sống ổn để giữ thể diện. Nhưng dần dà, sự tò mò gặm nhấm anh từng ngày. Cô bồ tên My bắt đầu xì xào:
— Em nghi chị ta có người khác rồi đấy, mặt lúc nào cũng tươi, ăn mặc thì sang chảnh bất thường. Anh nên cẩn thận.
Lòng sĩ diện đàn ông bị chạm đến. Một đêm, sau khi thấy vợ lại lặng lẽ rời nhà trong bộ váy đỏ quyến rũ, Thành quyết định bám theo. Anh mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai, thuê một chiếc Grab bám theo chiếc taxi vợ vừa đi.
Chiếc xe dừng lại ở một khu trung tâm nghệ thuật sang trọng. Hạnh bước xuống, tự tin sải bước vào trong. Thành dừng xe cách đó không xa, nấp sau trụ đèn, tim đập thình thịch. Anh nghĩ mình sắp bắt quả tang vợ ngoại tình, và dù trong lòng lẫn lộn cảm xúc, anh vẫn muốn biết rốt cuộc cô đang làm gì.
Nhưng cảnh tượng phía sau lớp cửa kính khiến anh đứng chôn chân tại chỗ.
Hạnh bước lên sân khấu của một lớp học diễn xuất. Cô được vỗ tay chào đón như một người đặc biệt. Người hướng dẫn giới thiệu:
— Đây là chị Hạnh – cựu diễn viên sân khấu kịch thành phố. Vì gia đình, chị đã nghỉ gần 20 năm. Nhưng giờ, chị ấy quay lại, và tài năng vẫn còn nguyên vẹn.
Tiếng vỗ tay vang lên. Hạnh bắt đầu nhập vai. Giọng cô vang lên đầy cảm xúc, ánh mắt sắc sảo, động tác dứt khoát và truyền cảm. Cả khán phòng nín lặng. Thành thì ngỡ ngàng. Anh chưa từng biết vợ mình từng là diễn viên. Càng không thể ngờ, sau những tháng ngày bị phản bội, cô vẫn có thể đứng trên sân khấu đầy kiêu hãnh như thế.
Hạnh không đi ngoại tình. Cô đang tìm lại chính mình.
Cô sống lại với đam mê, với ước mơ từng bị gác lại vì chồng con. Và giờ đây, khi bị đẩy ra bên lề cuộc sống hôn nhân, cô chọn cách bước ra ánh sáng, thay vì ngồi trong bóng tối than khóc.
Thành đứng đó rất lâu. Bất giác, anh cảm thấy mình nhỏ bé. Những ngày qua, anh mải mê với nhân tình trẻ đẹp, nghĩ rằng Hạnh sẽ chỉ biết cúi đầu cam chịu. Nhưng không, người phụ nữ ấy mạnh mẽ hơn anh tưởng. Trong khi anh lún sâu vào tội lỗi, thì cô vươn lên từ đổ nát và tỏa sáng.
Tối hôm đó, anh về nhà trước vợ. My đang nằm lướt điện thoại, thấy anh thì hỏi giọng chua chát:
— Bắt quả tang chưa? Hay chị ta đi gặp tình cũ thật?
Thành không đáp. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh Hạnh trên sân khấu, ánh đèn rọi vào gương mặt rạng rỡ của cô.
Hôm sau, anh âm thầm tìm kiếm các buổi biểu diễn có tên Hạnh. Không lâu sau đó, Hạnh xuất hiện trong một chương trình kịch nghệ nhỏ, do chính lớp học tổ chức. Thành ngồi ở hàng ghế cuối, giữa đám đông khán giả. Cô không biết anh đến, và có lẽ cũng không cần biết.
Vở diễn khép lại trong tiếng vỗ tay vang dội. Hạnh cúi đầu chào, ánh mắt ánh lên niềm vui thuần khiết. Thành cảm thấy sống mũi cay xè.
Khi ra về, anh đứng chờ cô ở cổng.
— Hạnh… anh có thể nói chuyện một chút không?
Hạnh nhìn anh. Ánh mắt không còn oán trách, cũng chẳng còn thiết tha. Chỉ là sự bình thản, của một người đã vượt qua giông bão.
— Em đã từng dành cả thanh xuân để sống vì chồng, vì con. Giờ em muốn sống cho chính mình. Nếu anh cần một người vợ ngoan ngoãn, ở nhà nấu cơm và chịu đựng… thì đó không còn là em nữa.
Cô rời đi, dáng thẳng lưng, đầu ngẩng cao. Thành đứng lại phía sau, lòng ngổn ngang. Anh không biết mình đánh mất người vợ lúc nào, chỉ biết bây giờ, anh không còn xứng đáng để bước cùng cô nữa.