Cha và con gái mất tích trong chuyến đi thuyền cuối tuần. Một thập kỷ sau, vợ ông biết được sự thật….




Buổi sáng hôm ấy, mặt hồ phẳng lặng như tấm gương khổng lồ, phản chiếu bầu trời xanh trong vắt. Người ta nhìn thấy Minh – một người cha tận tụy – cùng cô con gái nhỏ 7 tuổi, bé An, chèo chiếc thuyền gỗ ra xa bờ. Họ vẫy tay với những người ở lại, nụ cười rạng rỡ. Không ai biết rằng đó là lần cuối cùng hai cha con được nhìn thấy. Sau hôm ấy, chiếc thuyền trôi dạt, vắng bóng người. Cả làng đồn đoán, tìm kiếm, rồi dần chấp nhận họ đã ra đi. Người vợ, chị Hạnh, ôm nỗi đau suốt mười năm trời… cho đến khi một manh mối bất ngờ xuất hiện.

Minh vốn là một người chồng hiền, cha tốt, được mọi người quý mến trong khu phố nhỏ bên bờ sông. Anh làm nghề sửa xe, còn vợ – chị Hạnh – buôn bán nhỏ ngoài chợ. Con gái duy nhất của họ, bé An, là niềm tự hào của cả gia đình. Cuối tuần hôm ấy, Minh bất chợt bảo với vợ:

ốn đưa con ra hồ chơi. Hai cha con ít có thời gian gần nhau. Em ở nhà nghỉ ngơi, lo gì cũng để anh lo.”

Chị Hạnh ban đầu ngần ngại, vì anh vốn không rành chèo thuyền, nhưng nhìn ánh mắt con bé háo hức, chị đành gật đầu. Thế là sáng chủ nhật, Minh đưa con đi. Người hàng xóm còn thấy họ mua thêm một giỏ đồ ăn, vài chai nước, chắc định dã ngoại.

Đến chiều, khi mặt trời lặn, không thấy thuyền về, chị Hạnh bắt đầu lo. Gọi điện thì máy của Minh tắt nguồn. Cả đêm đó, chị thấp thỏm chờ ngoài bờ hồ. Sáng hôm sau, người ta phát hiện chiếc thuyền trôi dạt ở một khúc sông hẹp. Trên thuyền chỉ còn chiếc mũ rơm của bé An và chiếc áo khoác của Minh. Không có dấu vết nào khác.

Công an địa phương mở cuộc tìm kiếm, lặn mò nhiều ngày liền nhưng không thấy xác. Người ta đoán có thể thuyền lật, cả hai bị dòng nước cuốn đi. Có người khác lại xì xào rằng Minh nợ nần, bỏ trốn. Tin đồn lan nhanh, khiến Hạnh càng đau khổ.

Mỗi đêm, chị lại ôm chặt chiếc áo khoác còn sót lại, nghe mùi quen thuộc như còn vương hơi thở chồng. Con gái – đứa bé mới bảy tuổi – biến mất không để lại dấu vết, nỗi đau ấy khoét sâu trong lòng chị. Thời gian trôi, mọi người dần khuyên chị buông bỏ, nhưng chị không thể. Suốt mười năm, chị vẫn sống trong căn nhà cũ, thắp nhang trước bàn thờ chồng con, tin rằng đâu đó họ vẫn còn.

Mười năm trôi qua, cuộc sống của Hạnh bình lặng nhưng luôn phủ màu u ám. Một buổi chiều, khi chị đang dọn hàng ngoài chợ, một người lạ tiến đến. Ông ta khoảng ngoài 50 tuổi, dáng vẻ phong trần, hỏi nhỏ:

“Chị có phải là vợ của anh Minh không?”

Hạnh thoáng giật mình. Cái tên ấy lâu rồi ít ai nhắc. Người đàn ông đưa ra một tấm ảnh cũ, chụp cảnh hai cha con Minh và bé An… nhưng lạ lùng thay, phía sau còn có một dòng chữ viết tay: “Một nơi mới, một khởi đầu mới.”

Ông ta kể rằng từng gặp Minh ở một thị trấn ven biển miền Trung cách đây vài năm. Khi ấy, Minh sống cùng một cô bé khoảng mười mấy tuổi, gọi ông là cha. “Anh ấy đổi tên, sống lặng lẽ. Tôi chắc chắn đó là chồng chị,” người đàn ông nói.

Cả người Hạnh run rẩy. Bao nhiêu năm nước mắt rơi, bao nhiêu lễ giỗ cúng bái, hóa ra anh còn sống? Mà tại sao lại bỏ chị đi? Còn con bé An?

Đêm ấy, chị trằn trọc không ngủ được. Tấm ảnh kia như mũi dao xoáy vào tim. Lời kể của người lạ khiến mọi giả thiết về “chết đuối” tan biến. Một tia hi vọng lóe lên, nhưng đồng thời là cơn tức giận, nỗi oán trách.

Chị bắt đầu tìm kiếm. Hỏi thăm khắp nơi, lần theo manh mối mờ nhạt. Chuyến xe, bến cảng, quán nhỏ ven đường… Tất cả như mảnh ghép rời rạc. Có lúc chị nản, nhưng rồi lại nghĩ đến nụ cười của bé An năm nào. Chị không thể bỏ cuộc.

Rồi một ngày, tại một quán ăn nhỏ gần bến tàu, chị tình cờ nghe được tiếng ai đó nhắc tên “ông Lâm” – người sửa xe mới đến mấy năm trước, dắt theo con gái nhỏ. Trái tim chị như ngừng đập. Lâm… phải chăng là Minh?

Chị tìm đến ngôi nhà lụp xụp ở ngoại ô thị trấn, nơi “ông Lâm” sống. Cửa khép hờ, chị nghe thấy giọng nói quen thuộc vang ra – trầm ấm, chậm rãi. Một giọng khác, trong trẻo, gọi “Ba ơi.” Tim chị thắt lại.

Đứng trước cánh cửa ấy, chị run bần bật. Một thập kỷ đằng đẵng, và giờ, sự thật chỉ cách vài bước chân. Chị gõ cửa. Người đàn ông mở ra – chính là Minh. Tóc anh bạc nhiều, gương mặt hốc hác, nhưng ánh mắt thì không thể nhầm.

Anh sững sờ khi thấy chị. Trong giây lát, cả hai chỉ nhìn nhau, không nói nổi lời nào. Đằng sau, cô bé khoảng mười bảy tuổi bước ra – An. Đứa con mà chị tưởng đã mất, giờ đứng trước mắt, cao lớn, xinh đẹp.

Nước mắt trào ra, Hạnh ôm chầm lấy con. An bối rối, ngơ ngác nhìn hai người. Minh thở dài, lặng lẽ ngồi xuống. Rồi anh kể.

Hóa ra năm đó, Minh đang gánh một khoản nợ lớn do bị người ta lừa. Bị dồn ép, anh sợ liên lụy vợ con. Chuyến đi thuyền hôm ấy, anh dựng lên cảnh mất tích, mang An bỏ đi, đổi tên thành Lâm, sống lẩn tránh. Anh nghĩ làm vậy sẽ bảo vệ Hạnh, để chị không bị kéo vào vòng xoáy nợ nần.

Nhưng anh không ngờ, sự biến mất ấy lại để lại vết thương sâu hoắm trong tim vợ. Anh ôm mặt khóc, nói suốt bao năm sống trong tội lỗi, không dám quay về.

Hạnh lặng người. Giữa đau đớn và hạnh phúc trùng phùng, chị không biết nên mắng anh hay cảm ơn vì đã nuôi con khôn lớn. Bé An ngồi bên, nắm tay mẹ, đôi mắt long lanh.

Khoảnh khắc ấy, quá khứ và hiện tại giao nhau. Nỗi oán trách chưa tan, nhưng tình thân máu mủ vẫn còn. Mười năm đau khổ cuối cùng cũng có lời giải. Cuộc đoàn tụ không trọn vẹn, nhưng ít nhất, sự thật đã được phơi bày.