Tôi đã trải qua 6 tháng sống ở viện dưỡ/ng l/ão 8 triệu/tháng và tôi phải nói ra 6 sự thật tà/n kh/ốc mà ít ai dám nói...
Ngày con trai đưa tôi đến viện dưỡng lão, nó nói một câu:
“Mẹ ở đây có người chăm sóc chu đáo, chúng con đi làm yên tâm hơn.”
Tôi cười gượng, ôm vội túi đồ. Lúc ấy, tôi cũng tin rằng với mức phí 8 triệu một tháng, nơi này sẽ là chỗ an dưỡng tốt. Nhưng sau 6 tháng sống ở đây, tôi đã hiểu ra nhiều điều mà trước đó chưa bao giờ nghĩ tới. Và hôm nay, tôi muốn kể lại 6 sự thật tàn khốc – không để than trách, mà để ai đó có người thân đang ở trong hoàn cảnh như tôi, sẽ hiểu và thương hơn.
Sự thật thứ nhất: Tiền không mua được sự ấm áp
Ở đây, chúng tôi có phòng sạch sẽ, bữa ăn đủ chất, bác sĩ thăm khám định kỳ. Mọi thứ đều “đúng quy trình”. Nhưng chính trong sự chỉn chu ấy, lại thiếu đi hơi ấm gia đình. Tôi nhớ những bữa cơm nhà dù giản dị nhưng có tiếng nói cười, nhớ cả chén canh nhạt nhẽo nhưng con trai gắp thêm cho tôi miếng thịt. Ở viện, bữa ăn được chia đều, không ai gắp cho ai, không ai quan tâm bạn ăn có ngon miệng hay không. Người ta trả tiền để sống, nhưng tình thân thì không thể mua.
Sự thật thứ hai: Người già ở đây nói chuyện nhiều hơn là ăn
Có cụ 80 tuổi ngồi kể chuyện quá khứ cả ngày, lặp đi lặp lại cùng một kỷ niệm. Có cụ vừa nói vừa khóc, vì không biết con cháu còn nhớ ngày sinh nhật của mình không. Chúng tôi, những người già, thật ra đâu cần ăn ngon mặc đẹp nhiều nữa, mà chỉ cần có ai đó kiên nhẫn ngồi lắng nghe. Vậy mà đôi khi, chúng tôi kể chuyện, nhân viên chỉ “ừ hử” cho xong, còn con cháu thì bận rộn ngoài kia chẳng có thời gian nghe.
Sự thật thứ ba: Điện thoại reo là niềm vui hiếm hoi
Mỗi lần điện thoại phòng trực reo lên, chúng tôi lại nín thở, ngóng xem có phải con cháu mình gọi không. Nếu có, cả ngày hôm đó, cụ ấy sẽ tươi tỉnh khác hẳn. Nhưng cũng có người suốt 3 tháng trời chẳng ai gọi, chẳng ai ghé. Đó mới là nỗi buồn lớn nhất – không phải cô đơn vì ở viện, mà cô đơn vì bị lãng quên.
Sự thật thứ tư: Không phải ai cũng muốn ở đây
Người ngoài nhìn vào nghĩ rằng viện dưỡng lão là thiên đường cho người già: có người chăm sóc, có bạn đồng lứa. Nhưng sự thật là, đa số chúng tôi đều muốn ở nhà. Chỉ cần một góc sân quen, chiếc giường cũ, và tiếng con cháu ríu rít. Cái gọi là “thiên đường” này, nhiều khi chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của con cái – vì họ không đủ thời gian, không đủ kiên nhẫn. Và chúng tôi, đành phải chấp nhận.
Sự thật thứ năm: Bạn bè nơi này… ra đi rất nhanh
Chỉ trong 6 tháng, tôi đã tiễn 2 cụ cùng phòng. Họ đi trong lặng lẽ, không có con cháu kề bên, chỉ có tiếng thở dài của y tá trực đêm. Sáng hôm sau, chỗ giường trống ấy nhanh chóng được thay bằng một người khác. Sự ra đi ở viện dưỡng lão nhẹ như một chiếc lá rơi – ít ai ngoài kia hay biết. Tôi chợt sợ một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ rời đi lặng lẽ như thế, không kịp nắm tay con cháu lần cuối.
Sự thật thứ sáu: Người già ở đây… ít cười lắm
Có những lúc nhân viên tổ chức văn nghệ, múa hát, chúng tôi cũng vỗ tay theo. Nhưng nụ cười trên môi nhiều khi chỉ để che giấu trống trải trong lòng. Thật sự, người già không cần quá nhiều thứ – chỉ cần được nhìn thấy con cháu, được nghe một lời hỏi thăm, đã có thể cười thật rồi. Nhưng tiếc thay, những điều tưởng chừng đơn giản ấy, lại trở thành xa xỉ.
Sau 6 tháng ở đây, tôi không trách con cháu mình. Tôi hiểu rằng xã hội bây giờ khiến người ta bận rộn, con cái phải chạy lo cơm áo gạo tiền. Nhưng tôi mong, ai đang đọc những dòng này, hãy nhớ một điều: cha mẹ không cần một viện dưỡng lão sang trọng, cha mẹ cần tình cảm của con cháu. Một cái ôm, một cuộc gọi, một bữa cơm chung – những thứ nhỏ bé ấy mới là hạnh phúc thật sự.
Ngày tôi rời viện về nhà, nhìn thấy thằng cháu nội chạy ù ra ôm lấy chân mình, nước mắt tôi chảy dài. Tôi đã sống đủ để hiểu rằng, sự thật tàn khốc nhất không phải là viện dưỡng lão lạnh lẽo, mà là khoảng cách vô hình giữa cha mẹ và con cái ngày càng xa. Và tôi chỉ mong, trước khi quá muộn, chúng ta hãy xóa đi khoảng cách ấy bằng tình yêu thương thật lòng.