Vừa chụp xong ảnh cưới với chồng, lúc anh ấy đi xem ảnh mẫu, nhiếp ảnh gia ghé sát tai tôi rồi nói: “Chạy ngay đi!”...
Ngày hôm ấy, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, tay trong tay với Quân – người đàn ông mà tôi tin rằng sẽ che chở mình cả đời. Chúng tôi chọn một studio nổi tiếng trong thành phố. Người chụp ảnh cho chúng tôi là một chàng trai trẻ, tầm 27 – 28 tuổi, dáng người gầy, mái tóc rối hơi dài, ánh mắt lạ lùng nhưng tập trung vào công việc.
Suốt buổi chụp, anh ta ít nói, chỉ thỉnh thoảng hướng dẫn chúng tôi tạo dáng. Tôi không mấy để tâm, chỉ nghĩ anh là kiểu nghệ sĩ khép kín. Thế nhưng, khi buổi chụp kết thúc, Quân rời sang phòng bên cạnh để xem lại ảnh mẫu, thì chàng nhiếp ảnh gia bất ngờ bước đến. Anh ta cúi xuống, ghé sát tai tôi, giọng khẽ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy:
“Chạy ngay đi… trước khi quá muộn.”
Tôi sững sờ. Trong khoảnh khắc, máu trong người như đông cứng lại. Tôi quay sang nhìn, gương mặt anh ta vẫn bình thản, đôi mắt nhìn tôi sâu thẳm nhưng chứa sự khẩn thiết khó hiểu.
Tôi cố gượng cười:
“Anh… nói gì vậy?”
Anh ta chỉ khẽ lắc đầu, nhanh chóng quay lưng đi, như thể chưa từng nói gì. Quân từ phòng bên bước ra, vui vẻ khoác vai tôi, còn tôi thì toàn thân run rẩy.
Tối hôm đó, tôi không thể chợp mắt. Câu nói “Chạy ngay đi” cứ văng vẳng trong đầu. Rốt cuộc anh ta muốn ám chỉ điều gì? Tại sao lại cảnh báo tôi trong chính ngày tôi chuẩn bị cho hạnh phúc đời mình?
Tôi lấy số điện thoại studio từ tờ hợp đồng, tìm được trang cá nhân của nhiếp ảnh gia. Anh tên là Minh, mới mở dịch vụ chụp ảnh riêng được vài năm. Tôi lưỡng lự mãi rồi nhắn tin:
“Anh có thể nói rõ hơn được không? Hôm nay anh đã thì thầm điều gì đó với tôi… Tôi không hiểu.”
Tin nhắn gửi đi, màn hình chỉ hiển thị “Đã xem” mà không có hồi âm.
Vài ngày sau, tôi tình cờ nhận được một phong bì để trước cửa nhà. Bên trong là tấm ảnh chụp Quân, nhưng không phải trong bộ vest cưới. Trong ảnh, anh ngồi trong quán bar, ôm vai một cô gái lạ, nụ cười ngạo nghễ. Xung quanh còn vài người đàn ông xăm trổ.
Tay tôi run bần bật. Không kèm theo lời giải thích nào, chỉ có một mảnh giấy nhỏ viết vội:
“Anh ta không phải người mà cô nghĩ.”
Tôi bắt đầu hoang mang tột độ. Tôi đã bên Quân hơn ba năm, chưa từng thấy anh như vậy. Anh luôn ga lăng, quan tâm, và chưa bao giờ để lộ điều gì khả nghi.
Đêm đó, tôi lấy hết can đảm hỏi thẳng:
“Quân, anh có điều gì giấu em không? Anh từng… đi cùng người khác?”
Quân thoáng khựng lại, rồi lập tức cười nhạt:
“Em nghe ai nói vớ vẩn vậy? Em sắp cưới rồi, đừng tưởng tượng linh tinh. Anh chỉ có mình em thôi.”
Anh ôm tôi vào lòng, nhưng vòng tay ấy khiến tôi thấy ngột ngạt.
Hôm sau, tôi hẹn gặp Minh tại một quán cà phê nhỏ. Anh ngồi đó, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng. Khi thấy tôi, anh thở dài:
“Tôi không muốn xen vào chuyện của cô, nhưng tôi biết sự thật về vị hôn phu của cô. Anh ta… từng quen em gái tôi. Cô ấy đã rơi vào bi kịch vì anh ta.”
Tôi chết lặng:
“Anh… nói sao?”
Giọng Minh nghẹn lại:
“Họ yêu nhau hơn một năm. Anh ta hứa hẹn, vẽ ra tương lai, nhưng thực chất chỉ lợi dụng. Khi chị gái tôi mang thai, anh ta bỏ rơi không chút do dự. Cô ấy suy sụp, rồi… không vượt qua được. Gia đình tôi mất đi người con gái duy nhất.”
Nước mắt tôi ứa ra. Minh siết chặt tay, giọng đau đớn nhưng kiên quyết:
“Tôi không muốn cô đi vào con đường giống em tôi. Ngày hôm chụp ảnh, khi nhìn vào mắt cô, tôi nhận ra sự ngây thơ giống hệt em gái mình. Tôi buộc phải nói với cô, dù biết sẽ khiến cô hoang mang.”
Trái tim tôi như vỡ vụn. Người đàn ông tôi sắp cưới, người tôi tin tưởng nhất, hóa ra lại có một quá khứ tàn nhẫn đến vậy.
Tối ấy, tôi về nhà, đối diện với Quân. Tôi đưa tấm ảnh trên bàn:
“Anh giải thích đi. Đây là gì?”
Quân nhìn thoáng qua, mặt thoáng biến sắc nhưng rồi lập tức cười gằn:
“À… ra là thằng nhóc đó. Nó vẫn chưa buông tha à? Đừng tin nó. Nó hận anh nên dựng chuyện thôi.”
Tôi nhìn sâu vào mắt Quân. Đó không còn là ánh mắt của người đàn ông tôi yêu. Nó lạnh lẽo, lấp lánh sự giả dối.
Tôi nghẹn giọng:
“Dù anh phủ nhận thế nào, thì hôm nay, em đã không còn niềm tin nữa. Đám cưới này… em dừng lại.”
Quân nổi giận, hét lên, nhưng tôi đã bước đi, không quay đầu lại.
Nhiều tháng trôi qua, tôi dần hồi phục sau cú sốc. Tôi biết ơn Minh – chàng nhiếp ảnh gia trẻ đã dũng cảm nói ra sự thật, dù biết có thể bị ghét bỏ.
Có lần tôi hỏi:
“Tại sao anh lại giúp tôi, trong khi đáng lẽ anh có quyền hận bất cứ ai liên quan đến Quân?”
Minh chỉ mỉm cười buồn bã:
“Vì tôi không muốn thêm một người con gái nào khác phải đau như em gái tôi nữa.”
Câu trả lời ấy khiến tôi vừa rơi nước mắt, vừa cảm thấy lòng mình thanh thản.
Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ở studio hôm ấy, tôi vẫn rùng mình. Một câu thì thầm ngắn ngủi, nhưng đã cứu cả cuộc đời tôi:
“Chạy ngay đi!”