Con dâu quên mời mẹ chồng ăn cơm, liền bị bà n/ém bá/t vào mặt – cô đứng lên tuyên bố một câu khiến bà ng/ã q/uỵ…




Hôm ấy, cả nhà quây quần bên mâm cơm tối. Tôi – Mai, con dâu trong gia đình, đi làm về muộn, tất bật phụ chồng dọn thức ăn. Vừa bưng mâm cơm ra, tôi vội vã mời chồng, mời em chồng rồi ngồi xuống ăn. Vì quá vội, tôi… sơ suất không mời mẹ chồng.

Khoảnh khắc ấy, bà Hạnh – mẹ chồng tôi – mặt lạnh như băng. Bữa cơm chưa kịp bắt đầu thì choang một tiếng chát chúa vang lên. Cái bát cơm bà đang cầm, không một giây do dự, bay thẳng vào mặt tôi, rơi vỡ dưới nền nhà.

Không khí nặng nề. Cả bàn cơm chết lặng. Chồng tôi lúng túng, em chồng cúi gằm. Tôi sững sờ, nước mắt dâng lên.

– Cô làm dâu nhà tôi bao nhiêu năm, mà lễ nghĩa tối thiểu cũng không biết? – bà quát lớn.

Ngực tôi nghẹn lại. Tôi biết mình sơ suất, nhưng hành động vừa rồi đã chạm đến giới hạn chịu đựng. Tôi đứng bật dậy, ánh mắt chan đầy nước nhưng giọng dõng dạc:

– Mẹ, con xin lỗi vì đã quên mời. Nhưng mẹ có biết không, con đã tha thứ cho mẹ từ rất lâu rồi, từ ngày con biết được… mẹ chính là người đã khiến con mất đi mẹ ruột của mình.

Câu nói rơi xuống như sét đánh ngang tai.

Bà Hạnh sững người, gương mặt tái mét, bàn tay run lẩy bẩy. Cả nhà ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Tôi nghẹn ngào tiếp:
– Nhiều năm trước, mẹ ruột con là hàng xóm với gia đình mình. Ngày ấy, vì một hiểu lầm lớn, mẹ ruột con bị người ta đổ oan, bị làng xóm xa lánh. Chính mẹ – người đã đứng ra làm chứng sai sự thật để bảo vệ danh tiếng cho gia đình. Vì chuyện đó, mẹ con chịu nhục nhã, bệnh nặng rồi qua đời. Lúc ấy con chỉ mới mười tuổi…

Tôi gục xuống, giọng nức nở:
– Suốt bao năm qua, con giấu kín. Con chấp nhận lấy chồng, làm dâu trong chính gia đình đã cướp đi mẹ mình. Con nghĩ, nếu mình hiếu thảo, nếu mình sống tốt, thì có lẽ mẹ trên trời sẽ yên lòng. Nhưng hôm nay… mẹ lại ném bát vào mặt con chỉ vì một lời mời cơm. Mẹ có thấy cay nghiệt quá không?

Căn phòng lặng đi. Tiếng khóc của tôi vang lên, hòa lẫn tiếng thìa đũa rơi lạch cạch.

Bà Hạnh lảo đảo, ôm ngực, đôi môi run rẩy:
– Không… không thể nào…

Rồi bà gục xuống ghế, ngã quỵ. Chồng tôi hoảng hốt chạy lại đỡ mẹ, em chồng bật khóc nức nở.

– Mẹ ơi! – chồng tôi hốt hoảng. – Mẹ sao thế?

Tôi vội vã bước lại, nước mắt vẫn chảy dài, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của bà, bao hờn oán trong tim cũng chùng xuống.

Bà nắm lấy tay tôi, giọng yếu ớt:
– Mai… con nói đúng… Năm xưa mẹ đã sai. Vì bảo vệ gia đình, mẹ đã để mặc người phụ nữ hiền lành ấy chịu oan. Mẹ không ngờ… đó chính là mẹ con. Trời ơi, hóa ra bao năm nay, mẹ đã sống cùng sự dằn vặt mà không hay biết…

Cả nhà lặng im, chỉ còn tiếng khóc nghẹn.

Tôi cúi đầu, nghẹn ngào:
– Con đã chọn im lặng suốt bao năm, bởi con tin rằng, hận thù chỉ khiến mẹ con dưới suối vàng càng thêm đau khổ. Con vẫn muốn làm một người con dâu hiếu thảo. Nhưng mẹ à, sự nhẫn tâm nào cũng có giới hạn.

Bà Hạnh bật khóc, ôm chầm lấy tôi. Giây phút ấy, mọi hờn oán như được trút ra theo dòng nước mắt.

Từ sau hôm ấy, trong nhà tôi thay đổi hẳn. Mẹ chồng không còn khắt khe, bà thường lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt day dứt. Tôi biết, quá khứ không thể xóa, nhưng ít nhất, bà đã nhận ra lỗi lầm và trân trọng tôi nhiều hơn.

Còn tôi, dù mang vết thương lòng, nhưng vẫn chọn tha thứ. Bởi tôi tin, tha thứ không chỉ giải thoát cho người khác, mà còn giải thoát chính mình.