Quý bà U50 qua 3 đời chồng vẫn không có con, lần thứ tư bà đá/nh liề/u lấy một anh chồng châu Phi thì...
Ai cũng tưởng bà ấy lấy chồng để tìm chỗ dựa tuổi già. Không ai ngờ… bà đang mang thai. Ở tuổi 50.
Bà Diễm bước xuống từ chiếc taxi giữa cổng bệnh viện sản, váy dài quá gối, tay ôm túi giấy đựng hồ sơ khám thai. Những người xung quanh ngoái nhìn. Có người buột miệng hỏi nhỏ:
– “Mẹ đi theo con gái hả?”
Bà chỉ mỉm cười. Không ai nghĩ… người phụ nữ U50 ấy chính là thai phụ.
Cách đây một năm, chẳng ai tin bà còn nghĩ đến chuyện lấy chồng, huống gì là làm mẹ.
Ba cuộc hôn nhân tan vỡ. Một hồ sơ điều trị hiếm muộn dài hơn cả hợp đồng mua nhà. Và một quá khứ tưởng như đã đóng chặt cánh cửa làm mẹ mãi mãi.
Vậy mà giờ đây… bà đang bầu ba tháng. Và cha đứa bé là một người đàn ông khiến cả xóm từng xì xào không dứt: một anh chồng da màu, kém bà gần hai chục tuổi, đến từ châu Phi.
Người ta gọi đó là một cuộc đánh liều muộn màng.
Còn bà Diễm? Bà gọi đó là cơ hội cuối cùng để sống thật với trái tim mình.
Bà Diễm quen Kofi trong một buổi tọa đàm về giáo dục vùng khó. Anh là diễn giả, bà là người dịch ngôn ngữ cho khách nước ngoài. Lúc ấy, bà không để ý gì nhiều, chỉ thấy người đàn ông ấy có đôi mắt rất sâu, rất lặng, và phát âm tiếng Việt… buồn cười đến mức dễ thương.
Anh hơn con trai lớn của người bạn thân bà đúng một tuổi.
Anh gọi bà là “madame” nhưng vẫn nhìn bà như nhìn một người bạn ngang hàng.
Anh không hỏi về quá khứ. Không nhìn chằm chằm vào những vết chân chim quanh mắt bà. Không thắc mắc vì sao bà vẫn một mình sau từng ấy năm.
Chỉ một câu hỏi khiến bà thấy nghẹn:
– “Chị đã bao giờ thấy mình bị bỏ lại chưa?”
Họ gặp nhau nhiều hơn. Cùng làm dự án, cùng uống trà chiều, cùng nghe nhạc Pháp cũ. Những buổi tối sau họp, bà kể về ba đời chồng bằng giọng bình thản như thể kể về người quen cũ. Kofi không chen lời, chỉ thỉnh thoảng rót thêm trà.
– “Em nghĩ em đến quá trễ trong đời chị.” – Kofi nói.
Bà Diễm bật cười:
– “Không. Em đến vừa lúc chị hết sợ bị tổn thương.”
Họ cưới nhau sau tám tháng. Không ai hiểu. Bạn bè phản đối. Họ hàng khó chịu. Thậm chí có người thẳng thừng nói:
– “Lấy trai trẻ làm gì? Nó chỉ lợi dụng thôi. Mà bà thì còn gì để lợi nữa đâu?”
Bà không đáp. Bà chỉ nhìn vào gương, vào chính mình – người phụ nữ từng nghĩ sẽ sống nốt đời với những chậu lan, vài chuyến du lịch, vài tập phim truyền hình dài tập. Nhưng nay, bà thấy mình… đang sống lại từ đầu.
Rồi một ngày, bà thấy mệt nhiều, chóng mặt liên tục. Kofi đùa:
– “Hay chị có bầu?”
Bà trợn mắt:
– “U50 rồi đó cha nội.”
Nhưng rồi cả hai đều lặng đi khi nhìn que thử thai hiện hai vạch đỏ rõ mồn một.
Bác sĩ siêu âm ba lần, vẫn gật đầu chắc chắn:
– “Chị có thai. Tim thai khỏe. Có lẽ… là một trường hợp hiếm gặp. Nhưng là thật.”
Bà bật khóc. Kofi thì ngồi lặng, mắt đỏ hoe.
Anh nắm lấy tay bà:
– “Đây không phải phép màu. Đây là phần thưởng dành cho người dám tin.”
Tháng sau, người ta thấy một phụ nữ tóc đã lấm tấm bạc, tay đặt trên bụng hơi nhô, dắt tay một người đàn ông da nâu cao lớn đi siêu thị mua đồ sơ sinh.
Một đứa trẻ đang được chờ đón. Không bởi một cặp vợ chồng hoàn hảo.
Mà bởi hai con người dám yêu, dám bắt đầu… dù ai cũng nói là quá muộn.