Ở làng Tả Xá, một vùng quê hẻo lánh, bà Tòng, một phụ nữ gần 60 tuổi, bất ngờ mang thai, gây sốc cả làng. Điều kinh hoàng hơn cả là cha đứa bé lại chính là Hưng, con trai ruột của bà. Câu chuyện này, lấy cảm hứng từ một vụ án có thật, mở ra một bi kịch đau lòng về sự im lặng, tội ác và hành trình tìm kiếm công lý.Sáng hôm ấy, trời u ám, bà Tòng ngã quỵ tại chợ Tả Xá khi đang chọn cá. Mọi người xúm lại, đưa bà đến trạm y tế xã, rồi chuyển lên bệnh viện huyện. Kết quả siêu âm khiến bác sĩ Yến bàng hoàng: bà Tòng, 59 tuổi, đang mang thai tuần thứ 10. Tin đồn lan nhanh, cả làng xôn xao, gọi bà là “bà bầu già” hay “người được chọn”. Nhưng bà Tòng chỉ im lặng, ánh mắt trống rỗng, tay ôm bụng như che giấu một bí mật kinh hoàng.
Lâm, một cán bộ xã 35 tuổi, không tin vào những lời mê tín. Anh cảm nhận được điều bất thường trong câu chuyện này. Nhà bà Tòng nằm cuối làng, lẩn khuất sau bụi tre gai. Đêm khuya, ánh đèn nhà bà vẫn sáng, nhưng không ai dám hỏi. Lâm nghe bác Lệ, người bán nước, kể về những tiếng khóc, tiếng van xin văng vẳng từ nhà bà vào ban đêm. Linh cảm về một tội ác khiến anh quyết tâm tìm hiểu sự thật.Hưng, con trai bà Tòng, trở về làng sau nhiều năm ở trại giáo dưỡng. Cao lớn, tóc dài, xăm trổ, Hưng mang vẻ bất cần và ánh mắt lạnh lùng. Làng đồn đại về quá khứ trộm cắp, bạo lực của hắn. Lâm đến thăm nhà bà Tòng, nhận ra sự bất thường: bà tránh ánh mắt, tay run khi rót trà, còn Hưng nằm trên võng, lén quan sát mọi thứ. Ông Bảy, hàng xóm, kể về những đêm Hưng lảng vảng quanh phòng mẹ, ánh mắt không giống người bình thường.
Tại trạm y tế, y sĩ Hiền tiết lộ bà Tòng khó có thể mang thai tự nhiên ở tuổi này, trừ khi có cú sốc lớn hoặc bị cưỡng bức. Hồ sơ của Hưng đầy tiền sự: trộm cắp, đánh người, bỏ học từ lớp sáu. Lâm bắt đầu nghi ngờ Hưng chính là thủ phạm. Một đêm, anh lẻn vào nhà bà Tòng, tìm thấy một cuốn sổ tay cũ. Trong đó, bà viết những dòng chữ tuyệt vọng: “Mẹ xin lỗi con, mẹ không dám nói, vì nếu nói ra, tất cả sẽ sụp đổ.” Những trang bị xé vội cho thấy ai đó muốn che giấu sự thật.Dư luận sục sôi khi bụng bà Tòng lớn dần. Mạng xã hội tràn ngập tin đồn, YouTuber kéo đến quay phim, gọi bà là “người mang thai trời”. Hưng thậm chí còn lớn tiếng khoe khoang mẹ mình “được chọn”. Nhưng bà Tòng chỉ lặng lẽ, ánh mắt đầy uất nghẹn. Lâm đến gặp bà, nghe bà thì thầm: “Nó bảo tôi phải im, vì không ai tin tôi cả.” Bé Liên, con gái chị Mùi bán cá, kể từng thấy Hưng nằm trên giường bà Tòng trong đêm, khiến Lâm lạnh gáy.
Quyết tâm tìm bằng chứng, Lâm lấy mẫu máu của bà Tòng và tóc của Hưng, gửi lên bệnh viện tỉnh để xét nghiệm ADN. Kết quả xác nhận: Hưng là cha của thai nhi. Không khí phòng họp bệnh viện nặng nề, công an huyện lập tức mở cuộc điều tra tội loạn luân và cưỡng bức. Lâm trở về báo tin cho bà Tòng. Bà chỉ gật đầu, nói: “Cuối cùng cũng có người tin tôi.”Bà Tòng được đưa đến trung tâm y tế huyện để cách ly. Tại đây, bà kể lại nỗi đau: những đêm Hưng say rượu, xâm hại mẹ mình, dọa dẫm và giam cầm bà trong chính ngôi nhà. Bà từng cố báo công an, nhưng Hưng ngăn cản. Sợ hãi và xấu hổ, bà chọn im lặng. Hưng bị bắt trong một sáng mưa, không chống cự, chỉ cười nhếch mép: “Mẹ sinh tôi ra, tôi trả lại mẹ một đứa con.”
Đứa bé, một bé trai, chào đời trong mưa. Bà Tòng từ chối nuôi con, không muốn đứa trẻ mang bóng tối của cha. Bé được chuyển đến cơ sở bảo trợ Lộc Bình, cùng một bức thư bà viết: “Xin cho nó một cái tên không dính đến tôi, để nó bắt đầu từ ánh sáng.” Phiên tòa xét xử Hưng diễn ra lặng lẽ, không ai đến xem. Hắn nhận 20 năm tù, cách ly tại khu điều trị tâm thần. Làng Tả Xá chọn quên đi vụ việc, nhưng Lâm biết sự thật không thể bị chôn vùi.12 năm sau, bà Tòng qua đời vì suy tim, để lại một bức thư xin lỗi đứa con bà không thể ôm. Lâm chuyển công tác vào miền Trung, đến thăm trại trẻ Hoa Phượng. Một bé gái 11 tuổi cho anh xem bức tranh vẽ người phụ nữ tóc bạc ôm bụng, giống hệt hình ảnh bà Tòng. Anh đưa cô bé sợi chỉ xanh lam, như một lời chào từ người mẹ chưa từng gặp.
Lâm đứng bên cổng trại trẻ, nghe gió lùa qua. Anh viết trong sổ tay: “Không phải cái nôi nào cũng có tiếng hát, nhưng có những trái tim sạch vẫn lớn lên giữa bóng tối.” Câu chuyện khép lại, nhưng thông điệp còn vang vọng: sự thật, dù đau đớn, luôn xứng đáng được đưa ra ánh sáng, để những người tổn thương không phải im lặng mãi mãi.