Chiếc xe bỏ lại bãi biển và hai bạn không bao giờ trở về....

 


Trên bãi biển Cửa Lò, nơi nắng cuối hè vẫn còn gay gắt, những cơn gió mát lành thổi qua, hòa cùng hơi thở dịu dàng như tiếng thở dài của đại dương. Chiều hôm nay, một chiếc ô tô màu bạc lặng lẽ dừng lại bên bờ bờ bãi biển vắng người. Trên kính sau xe, dòng chữ viết tay bằng bút lông đỏ nổi bật: “Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay.” Từ xe bước xuống là Cường, một chàng trai 27 tuổi,phong cách cao gầy, đôi mắt sâu kín như giấu một câu chuyện chưa kể hết, và Trang, cô gái 24 tuổi, nhỏ nhắn, mái tóc dài buộc gọn, ánh mắt trong veo tựa mặt biển ẩn. Họ là một cặp đôi đã yêu nhau gần bốn năm, một tình yêu yên bình nhưng sâu sắc, gắn bó bởi những ước mơ giản dị về một tương lai chung.

Cường là kỹ sư xây dựng, Trang là lập thành viên sân bóng. Cả hai đều sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Nghệ An, nơi những con sóng Cửa Lò đã chứng kiến ​​tuổi thơ và tình yêu của họ. Họ đã lên kế hoạch kết thúc sau Tết, khi mùa thu dịu mát sẽ là thời điểm hoàn hảo để trang trải chiếc Váy cưới của mình. Chiều hôm nay, sau khi tan lớp, Trang nhắn tin: “Anh có rảnh không?” Cường trả lời ngay: “Có, anh sẽ đón em đi biển nhé.” Không nhỏ do dự, họ lái xe đến bãi biển, mang theo một tấm tham chiếu nhỏ, ít trái cây và một chiếc loa Bluetooth phát những bản nhạc yêu thích. Tiếng cười nhẹ nhàng của họ hòa vào không khí, ánh mắt trao nhau đầy hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc. Ngồi trên tấm tham, Trang bất ngờ hỏi: “Anh có nghĩ nếu mình chết đi bây giờ thì cũng không tiếc tiếc không?” Cường lại, rồi cười cười: “Chỉ khi được chết cùng em thì mới không tiếc.” Họ ngồi bên nhau, ngắm mặt trời chìm dần xuống biển, mùi muối mặn mò lấy họ, sóng gió nhẹ nhàng như muốn ôm khoảnh khắc ấy.

Khi ánh hoàng hôn rực rỡ đỏ mặt biển, Cường và Trang nắm tay nhau bước xuống nước. Họ đi xa dần bờ biển, nước ngập đến đầu gối, rồi đến eo. Trang hơi thở rè, giọng lo lắng: “Anh đừng đi xa quá.” Cường Thử thách an: “Không sao đâu, anh nắm tay em rồi mà.” Nhưng biển hôm nay có điều gì bất ngờ. Dưới làn sóng dịu dàng là những đoạn đáy cát trũng sâu bất ngờ. Mấy ngày trước đã có cảnh báo về đường bờ biển chạy xa, nhưng cả hai không hề biết. Gió bất ngờ mạnh lên, sóng đập vào lưng họ. Chỉ trong một khoảnh khắc khắc, cát dưới chân xuống xuống. Trang hét lên: “Anh!” Tay cô trượt khỏi tay Cường trong cơn loạn loạn. Cường cố gắng giành lấy cô, nhưng một cơn lốc xoáy bất ngờ cuốn cả hai ra bờ xa. Nước biển sạch, Cường vùng rung, gọi tên Trang giữa tiếng sóng hét: “Trang, em ở đâu?” Giọng anh sảng khoái, hơi muối mặn chát cổ nứt. Xa xa, bóng bẩy Trang chới với, lúc nổi lúc chìm. Cường lao đến, kéo tay cô, hét lên: “Em đừng ngủ, nhìn anh này, Trang ơi!” Anh trói cô vào lòng, cố gắng che dây nước, nhưng sức khỏe người không thể chống lại biển cả. Trong khoảnh khắc khắc phục cuối cùng, mắt Trang vẫn mở, Nước nước và ánh hoàng hôn, miệng mấp máy như muốn nói điều gì. Cường ôm cô thật chặt, nhưng cả hai tăng dần xuống đáy sâu, nhẹ nhàng như chiếc lá rời cành, tan vào lòng biển lạnh.

Chiều thả xuống, ánh nắng đỏ rực loang loáng trên biển mặt như một tấm thảm nhung. Nhưng ở làng chài ven bãi Cửa Lò, một cảm giác bất an lan tỏa. Bác Hòa, người bán nước dừa gần bờ biển, là người đầu tiên để ý đến chiếc ô tô màu bạc. Ông nhớ đã tìm thấy một đôi trai gái trẻ, tay trong tay, cười nói vui vẻ lúc chiều. Nhưng đến 6 giờ tối, khi thu tăng hàng, chiếc xe vẫn nằm đó, bất động. “Ủa, xe này ai mà để mãi thế nhỉ?” ông tự nhiên. Đến 7 giờ, những người dọn rác cũng miễn thắc mắc. Một thanh niên hỏi: “Xe this của ai thế bác? Sao không thấy ai lại gần cả tiếng rồi?” Bác Hòa nhăn mày, kể lại: “Lúc chiều có đôi nam nữ trẻ ngồi cạnh kia, rồi xuống biển, mà từ lúc đó không thấy lên.” Gió mạnh tăng, bầu trời phun, mùi biển trở nên âm u, mát lạnh. Một người phụ nữ chạy đến, Cơn lốc: “Trời ơi, có phải đôi đó chưa lên không? Tôi thấy họ đi xa lắm ngoài kia.”

Tin tức lan nhanh như gió. Dân làng gọi công an, một nhóm thanh niên ra bãi, cầm đèn quét khắp mặt nước đặc. Nhưng chỉ có tiếng sóng reo và gió lạnh làm dịu mặt. Chiếc ghế bạc vẫn khóa chặt, trên phụ là một bó hoa nhỏ và tấm viền in hình trái tim với dòng chữ: “Cường yêu, chỉ còn 3 tháng nữa thôi, em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất thế gian.” Cảnh sát, gia đình Cường và Trang được thông báo. Bố Cường, ông Thành, yên xuống bên chiếc xe, tay run run. Mẹ Trang, bà Duyên, ngã trầm khi nghe tin con gái mất tích. Đêm ấy, cả bãi biển Cửa Lò không ai ngủ. Đèn pin khắp mặt nước, thuyền máy sóng sóng, ngư dân giăng lưới, nhưng hy vọng ngày càng mong manh. Tiếng gọi “Cường ơi, Trang ơi” vang vọng, hòa vào tiếng sóng như những lời tuyệt vọng.

Đến 2 giờ sáng, một thanh niên hét lên: “Có gì đó mắc trong lưới!” Mọi người đều yêu thích. Trên mặt nước, thi thể Trang nổi lên, tóc dài ướt sũng, Váy hoa loang màu muối biển. Cô vẫn nắm chặt sợi dây tặng quà từ Giáng sinh năm rừng. Bà Duyên khóc khóc, rơi xuống cát: “Trời ơi, con tôi!” Không ai cầm được nước mắt. Ai cũng hiểu, dù Trang đã ra đi, Cường khó vẫn có thể sống sót. Gần 4 giờ sáng, thi thể Cường được tìm thấy gần bãi đá phía bắc, tay anh nắm chặt một mảnh vải từ Váy Trang, như thể đến giây cuối cùng vẫn cố gắng giữ cô lại.


Sáng hôm sau, bầu trời gió, mây đen giăng kín như báo trước mưa phóng. Hai giải pháp quan tài trắng đặt cạnh nhau, mùi hương hòa quyện tiếng ồn ào tạo nên không khí tang tóc lạnh người. Trong di ảnh, Cường mặc sơ mi trắng, nụ cười dịu dàng, ánh mắt hiền hậu. Trang trong áo dài hồng nhạt, tóc xõa nhẹ, đôi mắt sáng như ngày đầu gặp Cường dưới sân sân. Họ nằm yên bên nhau, như chỉ ngủ một giấc sâu sau một buổi chiều mệt mỏi.

Dòng người đổi về đông như nước: bạn học cũ, đồng nghiệp của Cường, giáo viên của Trang, và cả những người xa lạ chỉ biết họ qua câu chuyện đau lòng. Mẹ Trang, được dìu ra, khóc đến cạn sức: “Con ơi, sao con bỏ mẹ đi trước? Con nói mùa thu này con mặc áo cưới mà, sao lại trắng tang thế này?” Bố Cường, ông Thành, ngồi bất động, mắt trống rỗng nhìn di ảnh con trai. Cường là con một, là niềm hy vọng của cả dòng họ, nhưng giờ ông chỉ còn lại nỗi đau đớn vào tim.

Tiếng trống tang vang lên chậm. Đôi quan tài được đưa lên xe tang, người dân ở yên đi đưa đưa ra. Tại nghĩa trang xã, hai nấm mộ mới được đào sát cạnh nhau. Khi quan tài hạ xuống, một cơn gió lớn thổi qua, làm hoa hồng ngọc của Trang. Một cậu bé nhỏ được, đọc nhẹ: “Em từng nói, nếu có lỗi sau, em vẫn muốn gặp anh lần nữa, yêu anh thêm một lần nữa. Nhưng nếu chỉ có kiếp này, chỉ cần được chết cùng anh, em cũng thấy đủ rồi.”

Câu chuyện lại trong nỗi đau không lời giải đáp. Chiếc xe bạc bỏ lại trên bãi biển Cửa Lò, bó hoa quạ úa trên yên phụ, và tấm nền với giấc mơ mùa thu dang trở thành nhân chứng yên lặng cho một tình yêu đẹp nhưng ngắn nằn. Cường và Trang, hai tâm hồn trẻ trung, đã ra đi mãi mãi, để lại những giọt nước mắt và ký ức không thể xóa trên mảnh đất quê hương. Biển đang sóng, như hát một khúc ca ngợi, nhắc nhở rằng tình yêu có thể vượt qua mọi giới hạn, nhưng đôi khi, số phận lại giải quyết hơn cả những lời thề.