Buổi chiều oi ả, khu chợ đầu hẻm đông đúc như mọi ngày. Người bán, người mua chen chúc giữa mùi cá tanh, rau dập và khói bụi mịt mù. Tiếng dao lách cách, tiếng người rao hàng, tiếng trẻ con khóc, tất cả hòa thành một bản giao hưởng hỗn độn của đời sống lao động nghèo.
Giữa khung cảnh ấy, Khang, cậu bé 12 tuổi, dáng người gầy gò, mặt lấm lem bụi bặm, đang lúi húi nhặt mấy lon sữa rỗng ở cuối chợ. Trên vai cậu là chiếc cặp sách cũ, dưới chân là đôi dép mòn gót.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên xé tan mọi âm thanh:
“Tránh ra! Nó tới rồi!”
Một tên giang hồ lực lưỡng, đầu trọc, xăm trổ đầy người, lao qua sạp rau như con thú hoang. Hắn đạp đổ mẹt hàng của một bà lão, rau quả văng tung tóe. Phía sau, một nữ cảnh sát đang mang bầu — mặc sắc phục, mồ hôi ướt đẫm — đang rượt theo, hét lớn:
“Thắng! Đứng lại! Tôi đã cảnh cáo anh rồi!”
Tên giang hồ quay lại cười khẩy:
“Cô bầu mà cũng đòi bắt tôi hả? Bộ tưởng mình là siêu nhân?”
Không nói thêm lời, hắn túm tóc, đạp thẳng vào bụng cô. Cô đổ gục trong đau đớn, nằm sõng soài giữa nền chợ đầy bùn và rác.
Mọi người chỉ biết đứng nhìn. Không ai dám can ngăn.
Tất cả cúi đầu. Ngoại trừ Khang.
Không do dự, cậu lao thẳng vào tên Thắng, bám chặt lưng hắn, gào lên:
“Buông ra! Cô đang mang em bé!”
Hắn quay lại, tát mạnh vào mặt Khang khiến cậu văng vào sạp hàng. Máu từ trán nhỏ giọt xuống cằm.
Nhưng Khang vẫn đứng dậy, bước tới, dang tay che chắn trước mặt cô Mai, đôi mắt lửa cháy:
“Chú không được đánh cô nữa!”
Giữa sự kinh ngạc của cả khu chợ, cậu bé gầy nhom đứng vững như một trụ cột. Đúng lúc đó, tiếng còi công an vang lên. Tên Thắng chửi rủa rồi bỏ chạy.
Cô Mai nằm bất động. Mặt nhăn nhó, ôm chặt bụng. Khang thở dốc hỏi:
“Cô ơi, cô có sao không?”
Mai gượng mở mắt, khẽ hỏi:
“Tại sao con lại làm vậy?”
Khang nghẹn ngào:
“Vì cô từng giúp má con. Giờ tới lượt con giúp cô.”
Khang về đến nhà, mặt mũi đầy vết máu. Bà Hồng — mẹ cậu — ôm con khóc nức nở. Nhưng Khang không khóc. Em kể lại mọi chuyện, rồi chậm rãi nói:
“Nếu ngày đó có ai chịu lên tiếng, ba mình đã không vô tù.”
Sự im lặng nghẹn ngào bao trùm căn phòng trọ tồi tàn. Một ý chí bừng dậy trong ánh mắt Khang: Tìm lại sự thật cho ba — người từng bị kết tội oan vì “ăn cắp vật tư”.
Từ manh mối là một chiếc đồng hồ cũ gãy kim ba để lại, Khang lục lại giấy tờ, sổ phân ca, tìm nhân chứng. Cậu phát hiện ông Lâm — người từng làm cùng ba — đã ký sai ca trực và… biến mất bí ẩn.
Lần theo dấu vết, Khang gặp ông tại tiệm sửa xe cũ. Ông Lâm run rẩy thừa nhận:
“Tao bị ép ký sai. Tao sợ. Nhưng giờ tao không thể sống nổi với lương tâm nữa.”
Ông đưa cho Khang bản gốc phân ca. Cùng lúc đó, kỹ thuật viên Cường cũng dũng cảm đưa ra video gốc chưa chỉnh sửa, chứng minh ba của Khang không có mặt đêm xảy ra vụ mất cắp.
Cô Mai – người nữ cảnh sát từng bị Thắng hành hung – dù đang mang bầu vẫn đồng hành cùng Khang, gửi đơn kiến nghị tái thẩm.
Ngày ra tòa, Khang mặc áo sơ mi trắng, tay cầm sổ ghi chép, bước giữa hai hàng người cúi đầu khâm phục. Trong phòng xử, em phát biểu:
“Con không cần ai thương hại, chỉ mong đừng bắt người ta im lặng vì nghèo.”
Cả phòng vỡ òa. Hội đồng tuyên:
“Ông Nguyễn Văn Trung vô tội. Phục hồi danh dự.”
Bà Hồng bật khóc. Cô Mai nắm tay Khang:
“Em làm được rồi.”
Khang đứng dưới ánh nắng nhẹ, chiếc đồng hồ gãy kim ngày nào đã được sửa, vẫn chạy đều. Cậu nhìn bầu trời, ánh mắt không còn đau đáu, mà sáng rực niềm tin.
Một cậu bé nghèo, một chiếc đồng hồ hỏng, và một trái tim không ngừng tin vào điều đúng – đã xoay chuyển cả một phiên tòa lịch sử.