Mẹ chồng ch:ì ch:iết con dâu là "cây đ:ộc không quả" còn muốn lên kế hoạch tìm con dâu mới, thái độ của ba chồng khiến tôi s:ững người...
Tôi bước vào căn nhà này năm hai mươi bảy tuổi – đủ để gọi là chín chắn, nhưng vẫn chưa đủ để chống chọi trước mọi sóng gió làm dâu.Nhà chồng tôi không quá đông người. Nhưng lại đủ người để khiến tôi luôn thấy mình lạc lõng.
Ngoài bố mẹ chồng, còn có vợ chồng em trai chồng sống tầng dưới. Em dâu tôi – cái Hân – là người phụ nữ giỏi giang, nhanh nhẹn, và… sắc sảo. Mới về làm dâu chưa được bao lâu nhưng đã lấy lòng mẹ chồng bằng món canh cá không tanh, bát chè đậu ngọt thanh và cách nói chuyện khéo léo như rót mật.
Tôi không ghen tị. Nhưng không thể không chạnh lòng khi thấy rõ ánh mắt so sánh của mẹ chồng mỗi lần nhìn tôi rồi nhìn Hân.Một lần, khi tôi đang phơi đồ thì nghe tiếng mẹ chồng nói vọng từ bếp:
“Phụ nữ mà không biết nấu ăn thì làm gì cũng dở. Đấy, nhìn Hân mà học. Mới cưới mà đã như con gái ruột.”
Tôi cười. Nụ cười méo xệch. Tôi nấu ăn không tệ, nhưng mẹ chồng chưa bao giờ ăn hết bát cơm tôi bới.
Từ ngày Hân về làm dâu, tôi như cái bóng mờ nhạt trong nhà. Những lời mẹ chồng nói bóng gió ngày càng nhiều. Tôi tự nhủ, chỉ cần chồng tôi thương tôi, thì mọi thứ khác không quan trọng.Nhưng chính Hân mới là người khiến tôi bật khóc lần đầu trong căn nhà này.
Tết năm đó, tôi bận rộn suốt hai ngày chuẩn bị mâm cỗ. Còn Hân thì về muộn, chỉ phụ được ít việc. Ấy vậy mà khi cả họ ngồi ăn, mẹ chồng lại gắp miếng thịt kho cho Hân rồi bảo:
“Chịu khó học Hân đi. Nó không về từ sớm mà còn giúp được từng này. Còn chị…”
Giọng bà bỏ lửng, như nhát dao cắt vào lòng tôi.
Tôi đứng dậy, đi vào bếp, không buồn ăn nữa. Và ngay lúc ấy, Hân bước vào.Tôi tưởng cô ấy sẽ lờ đi. Nhưng không.
Cô ấy cười, rồi nói:
“Chị đừng để bụng. Em về muộn là có lý do. Mẹ em bệnh, em đưa đi khám xong mới chạy về được.
Còn chuyện mẹ chồng nói… thôi kệ bà. Em cũng phát ngán rồi.”
Tôi ngẩng lên nhìn Hân. Cô ấy không nói để nịnh tôi. Ánh mắt cô ấy thật sự mệt mỏi.
“Chị biết không? Mỗi lần em mua gì cho mẹ em ruột, bà nội chồng cũng giận. Mua tặng bà thì lại bảo em ‘nịnh’. Chị thấy em dễ sống thật à?”
Tôi im lặng. Có lẽ tôi đã hiểu sai. Hân không hoàn hảo như mẹ chồng nghĩ. Cô ấy cũng đang gồng lên mỗi ngày.
Từ hôm đó, tôi và Hân bắt đầu gần nhau hơn một chút. Không thân thiết kiểu chị em tâm giao, nhưng đủ để biết trong một căn nhà nhiều tầng bậc, hai người đàn bà trẻ có thể lặng lẽ chia sẻ nỗi uất ức không nói ra.
Một ngày nọ, Hân kéo tôi ra ngoài quán cà phê nhỏ gần nhà. Cô ấy nói:
“Em chậm kinh hai tháng rồi. Nhưng thử que toàn một vạch. Chắc có vấn đề.”
Tôi bất ngờ. Hân cưới đã hai năm, cả nhà đều mong cháu.
Mẹ chồng từng nói: “Cứ đứa nào có trước thì quý nhất.”Hân cúi mặt, giọng nhỏ như gió:
“Em đi khám. Bác sĩ bảo nội mạc tử cung của em quá mỏng, khó đậu thai. Em giấu mẹ, giấu chồng luôn. Em sợ...”
Tôi đặt tay lên tay cô ấy. Lần đầu tiên, tôi thấy em dâu mình thật nhỏ bé.
“Chị cũng đang chữa hiếm muộn. Chồng chị yếu tinh trùng. Nhưng chị tin là con cái là lộc trời cho, không đến sớm thì đến muộn.”Chúng tôi nhìn nhau, im lặng. Không cần thêm lời nào.
Từ đó, giữa hai người phụ nữ từng cạnh tranh ngầm, nảy sinh một thứ tình cảm mỏng manh nhưng ấm áp – gọi tên nó là “thương” cũng không sai.Nhưng cuộc đời không để yên cho người ta yên bình lâu.Một ngày, mẹ chồng tôi phát hiện tờ phiếu khám của Hân trong túi áo khoác.
Bà gào lên:“Cô bị như thế mà giấu tôi à? Giờ thì biết tại sao cưới hai năm chưa có tin vui rồi! Trời ơi là trời!”
Tiếng bà vang khắp nhà. Tôi chạy xuống thì thấy Hân quỳ dưới đất, nước mắt đầm đìa, còn chồng cô ấy đứng lặng, mặt tái mét.Không ai ngờ bà quay sang tôi, hét lớn:
“Còn cô! Cô cũng hiếm muộn. Hai đứa đàn bà cùng một nhà, cả hai đều là cây độc không quả! Nhà này bị lời nguyền hay sao?”
Tôi đứng chết trân. Cảm giác cay đắng len vào tim, nóng rát như axit.Ba chồng tôi từ trên lầu đi xuống, không nói gì, chỉ cầm cái gậy gõ mạnh xuống sàn.“Bà im ngay cho tôi! Còn nói thêm một câu nào nữa là tôi cấm không được bước vào nhà thờ họ nữa!”
Ông quay sang tôi và Hân:
“Hai đứa không có lỗi. Trách là trách cái đầu cổ hủ cứ nghĩ con dâu sinh con là chuyện đương nhiên. Con cái không phải là thước đo giá trị đàn bà.”
Lần đầu tiên, tôi thấy Hân nắm lấy tay tôi mà khóc. Không phải vì bị mắng, mà vì quá mỏi mệt.
Một năm sau, tôi mang thai nhờ thụ tinh ống nghiệm. Hân là người đầu tiên biết tin – thậm chí còn trước cả chồng tôi.Cô ấy ôm chầm lấy tôi, cười rạng rỡ như chính mình có bầu.
Tôi biết, nếu một ngày nào đó cô ấy cũng được làm mẹ, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên gọi điện chúc mừng.Chúng tôi – hai người phụ nữ từng bị so sánh, từng bị chia rẽ – cuối cùng lại tìm thấy nhau trong đau đớn và thấu hiểu.
Tôi mang thai ở tuần thứ mười hai thì cả nhà biết tin. Chồng tôi vui đến phát khóc, còn mẹ chồng thì… như biến thành một con người khác.Hôm ấy, bà gọi tôi ra giữa nhà, trước mặt cả gia đình, rồi hạ giọng dịu dàng một cách lạ lùng:
“Từ giờ con không phải làm gì cả, cứ nghỉ ngơi dưỡng thai. Việc nhà để mẹ và em Hân lo.”
Tôi thoáng sững sờ. Lần đầu tiên trong sáu năm làm dâu, tôi nghe được những lời ấy từ mẹ chồng. Bà còn nắm tay tôi, xoa xoa nhẹ bụng tôi như thể đó là một báu vật.Tôi nhìn sang Hân. Cô ấy cười gượng, tay vẫn đang gọt trái cây trên bàn.
Từ hôm đó, mọi sự xoay trục. Những lời trách cứ, so đo của mẹ chồng đều chuyển hướng – về phía Hân.
Một lần, tôi nghe bà gắt:
“Cùng là dâu, mà sao người ta mang thai rồi còn biết đường nấu cháo gà cho mẹ chồng, còn cô? Có mỗi việc quét sân cũng làm ẩu.”
Hân không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng rửa lại cái ly mẹ chồng vừa chê “có vết bẩn” lần thứ ba trong ngày.Tôi bước vào bếp, khẽ nói:
"Để chị làm, em nghỉ đi một lát.”
Nhưng Hân lắc đầu:
“Không sao đâu chị. Em quen rồi.
Tôi nghẹn họng. Mắt cô ấy ráo hoảnh, nhưng đôi tay gồng lên thấy rõ.Mỗi ngày, mẹ chồng lại tìm cớ mắng Hân.Khi thì vì cái áo phơi không đúng hướng nắng, lúc lại vì mua rau không tươi bằng chợ gần nhà. Tôi nhiều lần đứng ra bênh em, nhưng Hân luôn kéo tay tôi lại sau lưng, khẽ lắc đầu.“Đừng chị. Không đáng đâu.”
Một hôm, tôi thấy Hân đứng ở ban công tầng hai, nhìn xuống đường. Mắt cô ấy vô định, tay siết chặt lan can như cố giữ lấy điều gì đó đang rơi khỏi lòng mình.
Tôi tiến lại gần:“Hân này…”Cô ấy không quay sang, chỉ nói khẽ:“Em hay mơ mình có con. Một đứa bé gái, tóc xoăn, hay cười lắm. Nhưng mơ xong, tỉnh dậy, em lại thấy cái bụng mình phẳng lì. Rỗng.”Tôi ôm cô ấy vào lòng. Cả hai lặng thinh. Giống như hai cánh cửa sổ mở ra cùng một khoảng trống.
Ngày tôi nhập viện dưỡng thai vì dọa sảy, người đầu tiên chạy vào phòng tôi không phải mẹ chồng, cũng không phải chồng tôi – mà là Hân.Cô ấy tay xách túi cháo nóng, tay cầm hộp khăn giấy, gương mặt lo lắng tột cùng.“Em xin bác sĩ rồi, ngày nào em cũng được vào với chị nửa tiếng. Chị đừng sợ, có em ở đây.”Tôi bật khóc. Cái siết tay của Hân còn ấm hơn cả chăn bệnh viện.
Tôi sinh con trai. Mẹ chồng gần như phát điên vì vui sướng. Bà đi khoe khắp làng xóm, nấu chè mời cả họ, thậm chí còn cầm vàng ra tiệm làm bông tai cho cháu nội “để đánh dấu quý tử”.Tôi vừa mổ xong, người còn mệt lả, nhưng vẫn cố gắng gượng để không phụ lòng mong mỏi của bà.Hân là người ở bên tôi nhiều nhất suốt mười ngày hậu phẫu.
Cô ấy bế con cho tôi ngủ, đút cháo từng thìa, kể chuyện vui để tôi không suy sụp tinh thần.“Chị biết không,”
– cô ấy vừa thay tã cho con tôi vừa cười
– “Nó mà giống chị là đẹp trai lắm đấy.”
Tôi cười trong nước mắt.Nhưng rồi, khi tôi bình phục, cuộc sống trong nhà bắt đầu vỡ vụn một lần nữa – lần này không phải vì tôi, mà vì Hân.Mẹ chồng gọi cô ấy xuống nhà dưới, buổi tối, lúc chỉ còn bốn người lớn.Bà nói thẳng:
“Cô nên để chồng cô đi bước nữa. Đàn ông ai chẳng cần con cái. Cô giữ chồng làm gì, để cả hai đều khổ?”
Tôi choáng váng. Còn chồng Hân – anh Hải – chết lặng.Hân đứng lên. Không khóc, không hét, chỉ nói:
“Mẹ muốn cháu thì nuôi cháu của mẹ đi. Nhưng con trai mẹ, không phải món đồ để mẹ định đoạt.”Rồi cô ấy đi lên phòng, lặng lẽ thu dọn đồ.Tôi lao theo, giữ chặt tay Hân:
“Em đừng đi. Là lỗi ở mẹ. Em không sai…”
Hân nhìn tôi, nở một nụ cười buồn hiu hắt:
“Chị ở lại chăm cháu. Em mệt rồi.”Đêm ấy, cô ấy rời khỏi căn nhà ấy. Không ồn ào, không tiếng khóc, chỉ có một mảnh im lặng chảy dài như dòng nước xiết.
Hai tháng sau, Hân gửi đơn ly hôn. Anh Hải cố níu kéo, nhưng cô kiên quyết. Cô bảo:
“Em không muốn một ngày nào đó, con mình lớn lên trong một nơi người ta chỉ coi nó là công cụ chứng minh giá trị người mẹ.”Cô chuyển vào Sài Gòn, đi học lớp mầm non – điều mà ngày trước cô từng mơ ước.Mẹ chồng tôi ban đầu giận dữ, sau đó chỉ còn thở dài và thở dài.Còn tôi, mỗi tuần đều nhắn tin hỏi thăm Hân, gửi ảnh con cho cô ấy, thậm chí có lần gửi cả đoạn clip cậu bé gọi “Dì Hân” dù chưa từng dạy nó.Hân xem xong, chỉ nhắn lại:
“Chị đừng để con quên em nhé.”Tôi không hứa. Nhưng tôi biết, tôi sẽ không bao giờ để cậu bé ấy lớn lên mà không biết đến một người dì – người từng nắm tay mẹ nó những ngày tối nhất, và cũng là người duy nhất không bao giờ so sánh ai với ai.
Sau ba năm sống ở Sài Gòn, Hân đã không còn là cô gái gầy guộc hay ngồi bên lan can lặng lẽ khóc mỗi đêm nữa. Cô thay đổi — không phải để trả thù ai, mà để tự cứu lấy chính mình.Việc điều trị nội tiết kéo dài suốt gần hai năm trời cuối cùng cũng có kết quả. Cô hồi phục hoàn toàn.
Những ngày đầu, khi nhìn thấy giọt máu hồng báo hiệu chu kỳ trở lại, Hân bật khóc giữa phòng khám đông người.
Bác sĩ đặt tay lên vai cô, mỉm cười:
“Em sẽ có con thôi. Đừng lo.”
Rồi như duyên lành, Hân gặp Tuấn – một kỹ sư thiết kế nội thất, chững chạc, từng ly hôn, có một bé trai bốn tuổi. Anh không hỏi nhiều về quá khứ của cô, chỉ lặng lẽ lắng nghe, và dần dần, là nơi để cô dựa vào.Khi Hân ngập ngừng nói rằng mình từng khó có con, Tuấn chỉ cười:“Anh không yêu tử cung của em. Anh yêu chính em.”
Đám cưới diễn ra đơn giản mà ấm cúng. Tôi cùng chồng và con trai bay vào, làm người chứng kiến niềm vui ấy. Hân mặc chiếc váy trắng giản dị, ánh mắt rạng ngời. Còn tôi – tôi vừa cười vừa khóc như chính em gái mình lên xe hoa.
Một năm sau, Hân sinh bé gái đầu lòng – đặt tên là An Nhiên. Tôi vẫn nhớ tin nhắn Hân gửi lúc 3 giờ sáng:“Con giống chị, mắt to, môi cong, hay nhíu mày. Em thắng rồi chị à.”Tôi khóc. Không biết vì niềm vui của Hân, hay vì thương cho những năm tháng cô ấy bị vùi dập không công bằng trong căn nhà đó.
Còn ở quê, sau khi Hân rời đi, cuộc sống trong nhà chồng cũ cô như một tấm kính vỡ, không ai còn sức ghép lại.Anh Hải – chồng cũ – sau nhiều lần tìm cách liên lạc với Hân bất thành, dần sa sút. Ban đầu chỉ là rượu, sau chuyển sang cá độ, rồi vay nóng.Mẹ chồng tôi ngăn không nổi, đành chạy vạy khắp nơi trả nợ. Một mảnh đất hương hỏa bà từng cấm bán cũng phải đem cầm. Rồi đến vàng cưới, cả khoản tiết kiệm cuối đời. Chỉ để cứu một đứa con trai mà bà từng tin là “có giá” hơn một người con dâu không sinh được con.
Chồng tôi – sau một lần chứng kiến mẹ khóc vật vã vì phải trả 400 triệu trong một tuần – quyết định đưa vợ con ra ngoài sống riêng. Tôi không ngăn. Tôi hiểu: có những đau thương không nên kéo dài theo kiểu “gồng gánh vì hiếu đạo”.
Hai năm sau, trong một lần cả nhà tôi về quê giỗ cụ, tôi rủ Hân đưa con về chơi. Bé An Nhiên năm ấy vừa tròn ba tuổi, lon ton chạy theo cậu em họ, không biết mình từng là kết tinh của bao giấc mơ từng tưởng đã tắt.Sau bữa cơm, tôi và Hân đưa bọn trẻ đi dạo quanh làng. Đúng lúc đó, một chiếc xe máy dừng lại trước cổng. Là bố chồng cũ.Ông dắt xe vào, tay cầm túi trái cây, gương mặt khắc khổ thấy rõ. Gặp tôi, ông cười chào. Nhưng khi nhìn thấy Hân, ông sững lại.Rồi như bị cuốn theo điều gì đó trong lòng, ông đặt túi xuống đất, tiến đến, nắm lấy tay Hân – đôi tay mà ông từng lặng im khi người khác buông lời cay độc:
“Bố xin lỗi. Ngày xưa bố hèn. Bố biết con không chờ câu này nữa đâu… Nhưng bố thật lòng xin lỗi.”Hân im lặng hồi lâu. Tôi nhìn thấy môi cô mím lại, mắt đỏ hoe.Rồi cô đưa tay còn lại nắm lấy tay ông, giọng khẽ khàng:
“Con không trách bố. Bố là người duy nhất không mắng con khi con rời đi.”
Ông cúi gằm mặt. Tôi thấy bờ vai ông run lên.Một lát sau, Hân mở ví, rút ra một xấp tiền bọc cẩn thận:“Con biết bố mẹ đang thuê nhà. Đây là chút quà. Không nhiều, nhưng đủ để bố mẹ đỡ khổ một chút.”Ông chối đây đẩy, mắt đỏ hoe. Nhưng Hân kiên quyết nhét vào tay ông.“Con không trả nợ cho anh Hải. Con gửi bố, vì bố từng là người dắt con đi chợ buổi đầu làm dâu, mua đúng loại nước mắm con thích, và lần duy nhất lén giấu mẹ cho con ăn chén chè đậu đen vì con thèm.”
Tối hôm đó, khi về lại nhà khách, tôi hỏi Hân có hối hận không.Cô lắc đầu, cười dịu dàng:“Nếu ngày xưa không có những tháng năm tồi tệ ấy, em sẽ không biết cách làm mẹ hôm nay.”Tôi ôm em vào lòng. Ngoài sân, bé An Nhiên và con trai tôi đang cười vang dưới ngọn gió dịu dàng như vòng tay ôm lấy tất cả chúng tôi.