Người đàn ông bước vào tiệm cắt tóc nhỏ ở quê, vừa ngồi xuống đã hỏi ‘Chị còn nhớ đứa bé bị chị đ/uổi khỏi nhà không?’

 


Tiệm cắt tóc nằm bên con đường làng cũ, lợp mái tôn, có mùi hăng của thuốc nhuộm trộn với mùi bạch đàn.

Bà Nguyệt – chủ tiệm – năm nay đã ngoài 60, sống một mình, không chồng con, cũng chẳng ai lui tới thân tình. Người ta bảo bà từng có một quá khứ “rối ren”.

Sáng hôm đó, trời vừa dứt cơn mưa thì một người đàn ông lạ mặt bước vào.
Anh ta ăn mặc giản dị, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng có đôi mắt sâu hun hút.
Anh ngồi xuống ghế, không đợi hỏi han gì, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Chị còn nhớ… đứa bé bị chị đuổi khỏi nhà vào đúng ngày Tết năm ấy không?”


Tay bà Nguyệt đang cầm kéo rơi xuống nền gạch.
Mặt bà trắng bệch, đôi môi mấp máy:

“Cậu… cậu là ai…?”

Người đàn ông không trả lời.
Anh đưa tay kéo cổ áo, để lộ một vết sẹo mờ nơi bả vai – hình tròn, cháy sém – vết thương của một đứa trẻ từng bị đốt áo trong đêm đông giá rét, chạy ra khỏi căn nhà đó với đúng một đôi dép tổ ong.
Tiệm tóc rơi vào im lặng đáng sợ.
Tiếng kéo tóc, tiếng máy sấy đều dừng lại. Người trong tiệm bắt đầu nhìn nhau, người ngoài hiếu kỳ tụm đến cửa sổ.

Bà Nguyệt run rẩy ngồi phịch xuống ghế:

“Tôi… tôi tưởng mày đã chết…”

Người đàn ông nhìn quanh tiệm tóc cũ kỹ, ánh mắt không giận dữ, nhưng lạnh như nước giếng sâu:

“Năm đó tôi 8 tuổi. Tôi chỉ xin chị cho tôi ngủ lại trong hiên một đêm thôi. Nhưng chị lấy cán chổi đập vào đầu tôi, vừa đuổi vừa chửi là đồ trộm cắp.
Tôi không chết. Nhưng đêm đó, tôi sốt hôn mê ba ngày dưới gầm cầu. Một người phụ nữ bán ve chai đã cứu tôi.”


Đám đông ngoài cửa giờ đông nghẹt.
Ai cũng sững sờ. Không ai ngờ bà Nguyệt lại từng làm điều như thế.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó…


Người đàn ông lấy từ túi áo ra một tờ đơn.

“Chị còn nhớ mảnh đất sau tiệm này – chị mua rẻ từ một người đàn ông mất trí, đúng không? Chị không biết ông ta là ai… nhưng tôi thì biết.”

Anh đặt một tấm hình cũ xuống bàn.
Trong hình là người đàn ông điên – cha ruột của anh.
Căn nhà xưa kia của hai cha con, chính là nơi bà Nguyệt đã ép bán lại khi ông mắc bệnh tâm thần – và đứa trẻ bị đuổi đi khi cố quay lại xin cha mình.


“Tôi là chủ sở hữu hợp pháp mảnh đất này. Tôi sẽ lấy lại.
Tiệm này… chị nên dọn đi.”


Tiếng bàn tán vang lên như ong vỡ tổ.
Bà Nguyệt quỵ xuống, miệng lắp bắp:

“Tôi… tôi không cố ý… lúc đó… tôi chỉ sợ…”

Người đàn ông bước ra khỏi tiệm.
Trước khi đi, anh chỉ nói một câu, khiến cả xóm lặng như tờ:

“Chị không sợ tôi.
Chị chỉ sợ bị người ta biết chị là ai.”


Ba ngày sau, tiệm tóc đóng cửa.
Bà Nguyệt bỏ đi đâu không ai rõ.
Mảnh đất ấy, người đàn ông xây lên một mái ấm dành cho trẻ lang thang – mang tên người phụ nữ ve chai năm xưa.